
iều gì đến cũng sẽ phải đến,
bố mẹ đã biết được chuyện giữa họ rồi.
Ông Phùng khuôn mặt nghiêm nghị nhìn hai đứa con của mình. Bà
Hoa thì như già đi đến mấy tuổi, khuôn mặt tiều tụy, hốc hác.
Tròng mắt đỏ hoe in hằn sự thật vọng. Mái tóc có điểm vài
sợi bạc đã rối cả lên và bung ra khỏi cái búi sau đầu. Bà
nắm chặt tay ông Phùng như để làm điểm tựa cho tinh thần của
mình, thỉnh thoảng bà lại nấc lên khe khẽ khiến cho khung cảnh
trước mặt đã im lặng lại càng khó xử và căng thẳng thêm.
Nam Lâm sau một hồi nghĩ ngợi, anh cũng ngẩng mặt lên nói dõng dạc:
- Bồ, dì. Con yêu Trúc Diệp thật lòng. Hãy để mặc con và cô ấy đi, như vậy sẽ không gây sức ép cho ai cả.
- Hoang đường!
Ông Phùng đập bàn quát lớn. Ánh mắt ông đỏ lừ nhìn chằm chằm vào Nam Lâm với một sự giận dữ khó tả. Tại sao thằng con đốn mặt của ông mãi mãi và không bao giờ có thể làm cho ông hài
lòng với nó? Tại sao lúc nào cùng vậy, nó nhất nhất phải
làm ông tức lên thì nó mới chịu được? Giờ đây nó còn đòi yêu
cả em gái mình nữa, cho dù không có quan hệ huyết thống nhưng
trên mặt pháp luật chúng nó đã là anh em rồi. Nó học trường
công an bao nhiêu năm chẳng lẽ nó không hiểu hay sao?
Trúc Diệp thấy bố tức giận như vậy thì cũng chỉ kéo tay Nam Lâm nói khẽ:
- Anh Nam Lâm! Đừng nói nữa.
Bà Hoa tưởng chừng như mọi thứ trước mặt đều mờ ảo đi cả
rồi. Chân tay bà bải hoải và rụng rời ngay từ khi nhìn thấy
Trúc Diệp ở trong phòng Nam Lâm. Lúc đó, bà đã mong đứa con
gái đó không phải là con bà biết bao, bà đã mong chuyện này
chỉ là một cơn ác mộng mà bà vô tình gặp phải và...bà còn
mong nhiều thứ khác nữa.
Nhưng tất cả đều không giống như vậy.
Ông Phùng hạ thấp giọng như răn đe:
- Nam Lâm, tao đã nuôi mày từ thuở bé đến bây giờ, là người
sinh thành ra mày. Vậy mà mày xem, hai mươi sáu năm nay mày đã
làm được gì cho tao và cái gia đình này chưa? Hay là mày chỉ
gây ra những chuyện khiến cả gia đình mệt mỏi? Mày có biết
Trúc Diệp là ai không? Nó là em gái mày đấy. Tỉnh lại đi con
ơi! Ngay cả em mày mà mày cũng yêu hay sao? Nếu như trên đời này mọi người sống không rèm pha, không lời ra tiếng vào thì tao
sẽ chấp nhận, tao sẽ chấp nhận tất cả. Nhưng mày là con người đúng không? Mày là công an đúng không? Vậy mày thấy bố mẹ mày đáng là trò cười cho thiên hạ bàn luận à? Tao cũng chỉ là
một con người bình thường, tao cũng như bao nhiêu người bố người mẹ khác. Tao cũng yêu thương mày như An Lâm. Nhưng hình như mày
chỉ toàn làm ngược lại đúng không? Nếu như mày vẫn cứ cố
chấp đi theo cái con đường riêng của mày thì tốt nhất là hãy
đoạn tuyệt cái tình nghĩa cha con này đi.
Bà Hoa và Trúc Diệp hoảng hốt. Bao nhiêu năm qua, dù Nam Lâm có
làm những chuyện tày đình đến đâu thì ông Phùng cũng chỉ mắng mỏ rồi bỏ qua. Họ chưa bao giờ thấy ông tức giận đến mức độ
này, chưa bao giờ thấy ông Phùng phải mang quan hệ cha con giữa
ông và Nam Lâm ra để dọa nạt cả.
Nam Lâm nhìn thẳng vào mắt người bố của mình. Cái anh muốn
làm nhất bây giờ đó là cười nhạt, cười nhạt trước cuộc đời
đầy rẫy những khổ đau và bất công này. Tại sao Trúc Diệp lại
là em gái anh? Anh chưa bao giờ coi cô ấy là em gái cả. Từng
giờ từng phút anh chỉ coi cô ấy là người mà anh đã và đang
thương yêu.
Khi nghe ông Phùng nói như vậy, Nam Lâm cũng chỉ im lặng. Không
phải anh đang phân vân mà anh biết rõ rằng, cho dù anh có đoạn
tuyệt quan hệ với bố thì Trúc Diệp cũng sẽ không đồng ý. Cô
ấy là một người con có hiếu cơ mà. Tuy nhiên, Nam Lâm lại hỏi
một câu:
- Bố, nếu như An Lâm và Trúc Diệp xảy ra chuyện này thì bố sẽ chấp nhận đúng không? Bố sẽ làm ngơ mà cho qua đúng không?
Cả ba người đều nhìn Nam Lâm với ánh mắt ngỡ ngàng. Tại sao anh lại hỏi như vậy?
- Mày nói cái gì? - Ông Phùng gằn từng tiếng.
- Con đã nói những gì bố còn chưa nghe rõ sao? Chỉ sợ con nói
lại sẽ làm bố không đứng vững - Nam Lâm nói thờ ơ.
Trúc Diệp hoảng hốt:
- Anh Nam Lâm, anh đang nói linh tinh cái gì thế? Đừng nói nữa, em xin anh! Đừng nói nữa.
Bà Hoa cũng chỉ kịp lắp bắp:
- An Lâm...và Trúc Diệp...nhất định không thể, nhất định không.
Nam Lâm cười nhạt rồi đứng dậy, anh hoàn toàn không thể chịu
đựng nổi nữa rồi. Còn ngồi đây nữa là đầu óc anh sẽ nổ tung. Cuối cùng thì anh cũng biết, mọi thứ đối với anh chỉ là hư
vô, cứ ngỡ đã bắt được rồi, cứ ngỡ đã nắm thật chắc trong
tay rồi. Nhưng tất cả chỉ là một thứ mà mắt thườn