Old school Easter eggs.
Bước Qua Yêu Thương

Bước Qua Yêu Thương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324684

Bình chọn: 10.00/10/468 lượt.

ó vẻ cô gái này cũng không phải

là tầm thường.

Thấy An Lâm đi đến. Mạnh Đức vội nhíu mày rồi bước lên trước Dương Thùy. Anh nói rất hùng hồn:

- Đừng đến gần Dương Thùy.

An Lâm hơi giật mình vì câu nói này. Không phải Nam Lâm đã làm

gì có lỗi với họ đó chứ? Nghĩ vậy anh chợt nhớ lại chuyện

trước đó, lúc mà Nam Lâm muốn tước đoạt sự trinh trắng của

Trúc Diệp. An Lâm vội đưa tay lên ý muốn hòa giải rồi nói:

- Ấy! Anh bình tĩnh. Tôi không phải Nam Lâm.

Cả Dương Thùy và Mạnh Đức đều không hiểu chuyện gì xảy ra. Rõ ràng đứng trước mặt họ là Nam Lâm, thế mà anh ta dám bảo anh

ta không phải Nam Lâm.

Dương Thùy mỉm cười. Điệu cười rất mệt mỏi rồi cô cố nói:

- Anh Nam Lâm quả là biết đùa. Em còn không biết là anh làm bác sĩ đấy.

Mạnh Đức không nói gì, chờ cho An Lâm giải thích mọi chuyện.

An Lâm nheo đôi mắt thành hình trăng khuyết. Lúc này trông anh

rất đẹp trai. Ngay cả Mạnh Đức cũng phải công nhận điều đó.

- Tôi là An Lâm. Là anh trai của Nam Lâm. Chúng tôi là anh em sinh đôi.

Khi Dương Thùy nghe xong câu này cũng là lúc cô không thể trụ nổi được nữa. Vội vàng ngất đi.

Mạnh Đức không còn để ý gì đến An Lâm nữa. Anh vội vàng hét lên:

- Bác sĩ.

Tuy An Lâm ở khoa tim mạch nhưng anh cũng là bác sĩ. Anh liền

chạy đến cùng Mạnh Đức đưa Dương Thùy vào phòng cấp cứu.

An Lâm đưa đã làm xong nhiệm vụ của mình. Anh lấy điện thoại gọi cho Trúc Diệp.

- Alo. Em xuống dưới đi, anh sẽ đến đón.

Rồi An Lâm ra bãi gửi xe.

Trên đường đi anh cứ thắc mắc về cái đôi vừa nãy. Họ có quan

hệ như thế nào với Nam Lâm? Cô gái thì không nói làm gì, các

cô gái đều có một thái độ với nó, không nói ra ai cũng biết.

Nhưng còn anh chàng kia? Rốt cuộc thì Nam Lâm đã có xích mích

gì? Đợi khi nào đó anh sẽ hỏi Nam Lâm.

Tuy là đã lớn rồi nhưng xét về mọi mặt, anh vẫn là anh của

Nam Lâm và anh có quyền quản thúc nó. 26 tuổi, suy nghĩ của nó vẫn còn nông nổi và rất bốc đồng.

Nam Lâm nhìn thấy Trịnh Thắng đang lia ánh mắt hình viên đạn về phía mình thì không ngừng né tránh. Anh chạy ra cười nói trong khi tâm trạng rất nặng nề:

- Trịnh Thắng. Chúng ta là anh em tốt của nhau cơ mà.

Trịnh Thắng hếch mặt lên:

- Anh em tốt? Anh em tốt mà cậu dìm tôi như thế này à?

- Thế ai là người đã giúp cậu phá vỡ thành trì Lê Linh kia?

Đúng lúc ấy một giọng nói khác xem vào:

- Các anh đang nói thành trì nào vậy?

Lê Linh chẳng biết từ đâu bước ra khiến Trịnh Thắng giật mình

gần chết. Anh khoát tay Lê Linh hôn chụt vào má cô rồi nói ngọt ngào:

- Không có gì.

Nam Lâm nheo mắt nhìn Lê Linh:

- Sao hả? Yêu anh chàng buồn nôn này hơn anh đúng không?

Lê Linh đỏ mặt e thẹn. Cô chỉ cười mà không nói gì. Ngày xưa

yêu Nam Lâm, anh đúng là biết cách chiều con gái. Sớm đã biết

anh là người phong lưu đa tình. Nhưng khi dính vào rồi thì có ai mà nỡ thoát ra chứ? Còn Trịnh Thắng. Trái ngược lại với Nam

Lâm, anh ngốc nghếch đến nỗi tức cười. Khi yêu anh cô có quyền

làm chủ, có quyền nũng nịu, có quyền hờn giận. Vậy theo bạn, nên chọn cái nào hơn đây?

Trịnh Thắng tức muốn thổ huyết khi Nam Lâm nói mình là anh chàng buồn nôn. Thật không thể chịu nổi.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu không có Nam Lâm thì anh

không bao giờ có thể có dũng khí tán Lê Linh. Không bao giờ

được Lê Linh chú ý.

Trúc Diệp đứng đợi ở cổng công ti.

Cô sột ruột cứ đưa tay lên nhìn đồng hồ rồi lại hạ cánh tay

xuống. Vốn biết An Lâm là người của công việc nhưng anh ấy lại

trễ hẹn với cô nữa rồi.

Một lúc sau thì xe của An Lâm đỗ trước mặt. Anh mở cửa xe bước xuống. Khuôn mặt điển trai như tỏa sáng phát ra ngàn tia lung

linh mờ ảo khiến mấy cô gái trong công ti không nhìn không được.

Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh dương, rất hài hòa

với khuôn mặt và phom người của anh. Nhìn anh như một người đàn ông chín chắn và thành đạt. Khiến người ta có thể tin tưởng

được.

Như Trúc Diệp lúc này đây. Cô hoàn toàn muốn An Lâm sẽ che chở

cho cô cả đời này. Nhưng cô biết, ước muốn của cô quá xa vời.

Với Trúc Diệp. Sao cô có thể mở ước mà với tới anh ấy chứ?

Cô chỉ là một người em gái, anh ấy không thể như người chồng

mà chăm sóc cho cô mãi được. Sẽ có một ngày nào đó, cô không

còn được An Lâm chở đi ăn như thế này.

Vừa hay lúc đó, điện thoại của An Lâm rung lên.

- Khánh Lâm, có chuyện gì vậy?

Mặt An Lâm lập tức sầm xuống, đôi lông mày của anh nhíu trùng

đến nỗi như sắp chạm được vào nhau. Vẻ mặt của anh như thế

này chắc là đã co