
vậy tại sao lại phải gọi anh đến đây? Làm anh lo lắng và hoảng hốt như vậy
Khánh Lâm vui lắm hay sao? Anh đã phải có lỗi với Trúc Diệp khi không đưa cô ấy đi ăn cơm được. Rồi còn bắt anh làm một người
công dân không biết luật giao thông. Cô ấy làm thế là vì cái
gì?
An Lâm nhíu mày xuống. Mắt anh vốn đã lặng nay còn lặng hơn.
Nhìn vào đó thấy sâu thẳm và hơi trầm mặc. Rốt cuộc không ai
có thể biết được anh ấy đang nghĩ gì sau đôi mắt ấy.
Anh đã tức giận. Đã bực bội. Chưa bao giờ anh thấy khó chịu như thế này.
Khánh Lâm phát hiện ra An Lâm đang thay đổi sắc mặt. Rõ ràng là nó đang xấu đi trông thấy. Cô đã làm gì sai sao? Chỉ muốn hù
dọa anh ấy một chút thôi mà. Nhìn vào đôi mắt anh ấy, cô nhất
thời sợ hãi và chỉ biết cúi mặt xuống.
- Em về đi.
Câu nói ngắn gọn này là để mắng cô hay sao? Nếu cô không làm
như vậy thì anh ấy có chịu về gặp cô hay không? Cô muốn mời anh ấy ăn một bữa. Cô muốn đi dạo cùng anh ấy...chẳng nhẽ tất cả những việc này là sai hay sao?
- Em không thể về được.
An Lâm nói giọng mệt mỏi:
- Em còn muốn đùa gì với tôi nữa. Khiến tôi như một thằng
ngốc, khiến tôi phải có lỗi với một người...em chưa thấy vui
hay sao?
Khánh Lâm hơi bất ngờ vì câu nói này. Việc cô làm đã anh hưởng đến anh ấy nhiều như vậy, chẳng trách An Lâm lại bực mình vì
cô.
Khánh Lâm mặt mày bí xị nói giọng hối lỗi:
- Em...Anh An Lâm! Anh cứ mắng chửi em đi. Em biết mình sai rồi. em không nên đùa ác như vậy.
An Lâm chỉ trách mìh không giận được người khác lâu. Vừa nghe
Khánh Lâm nhận lỗi anh đã thấy lòng mình dịu lại. Cảm giác
bực tức đã trôi tuột đi đâu mất. Anh thở dài rồi nói:
- Được rồi. Nếu không có chuyện gì nữa thì em về đi.
Ngay lập tức Khánh Lâm níu lấy tay của An Lâm:
- Khoan đã.
Trong bệnh viện. Nhiều người quay ra nhìn cảnh tượng này. Cũng
tại bởi Khánh Lâm nói hơi to nên gây chú ý cũng là điều đương
nhiên.
Thấy được tình thế hiện tại. Khánh Lâm đỏ mặt rồi rụt nhanh
tay về. Có vẻ như An Lâm cũng không được thoải mái nên anh ho
khan vài tiếng để che giấu cảm xúc của mình.
- Có chuyện gì em nói mau đi.
- Em muốn...anh ăn với em một bữa nhé?
An Lâm không thấy lời đề nghị này có gì là xấu xa. Nhưng anh
chỉ nghĩ nếu mình đã hẹn với Trúc Diệp rồi, bây giờ lại đi
ăn cùng với một người khác há chẳng phải mình là một thằng
khốn nạn hay sao? Nhưng anh còn chưa kịp từ chối thì đã bị câu
nói của Khánh Lâm chặn lại:
- Anh đồng ý nhé? Hôm nay bố em nói muốn gặp anh.
- Gặp anh?
- Phải! Ông bảo muốn gặp vị bác sĩ trẻ tuổi làm con gái ông phải ngày đêm nhớ nhung.
An Lâm hiểu hàm ý của câu nói này. Anh biết Khánh Lâm có cảm
tình với anh. Nhưng anh không thể đón nhận vì trong lòng anh sớm đã có một người khác. Làm sao anh có thể vứt bỏ hết để đón nhận tình cảm của cô ấy đây. Với con gái, anh không muốn ai
phải đau khổ về mình nên tỏ ra rất rạch ròi với họ. Chỉ cần
ai có ý định thôi là anh cũng ngăn chặn ngay.
Nhưng Khánh Lâm là trường hợp đặc biệt. Anh cũng không hiểu sao
mình lại để cô tùy tiện như vậy? Anh không thể ngăn cản cô
thích anh và bày tỏ với anh. Xem ra anh đã quá hồ đồ rồi. Để
cô ấy dần lún sâu và khiến mình trở lên khó xử.
Khi An Lâm còn chưa kịp trả lời thì Khánh Lâm đã làm vẻ nũng nịu:
- Đi anh nhé! Bố em rất mong sẽ được gặp anh một lần. Ông đã nói với em lâu rồi nhưng bây giờ em mới mời anh.
An Lâm cảm thấy mình đã lâm vào cảnh "tiến thoái lưỡng nan". Tiến không được mà lùi cũng chẳng xong.
Cuối cùng anh cũng đành nhắm mắt nói:
- Được rồi.
Nam Lâm lái xe đến trước cổng công ti của Trúc Diệp.
Vừa đến nơi đã thấy bóng dáng quen thuộc của cô ấy. Nam Lâm đưa tay nhìn đồng hồ. Đã là quá trưa rồi, sao cô ấy vẫn còn đứng đây? An Lâm lúc nào cũng trễ hẹn như vậy sao?
Không. Anh hiểu An Lâm, anh ấy lúc nào cũng là người tôn trọng
người khác. Không bao giờ để người ta phải sống trong cảnh chờ
đợi cả. Chắc là có chuyện gì xảy ra rồi.
Nghĩ thế Nam Lâm tháo dây an toàn rồi mở cửa xe. Khi đến gần
chỗ Trúc diệp đang đứng anh mới thấy cô ấy không hề để ý gì
đến thế giới xung quanh cả. Ánh mắt thất thần như đang tìm một cái gì đó, sự xuất hiện của anh cũng chẳng thể thức tỉnh cô khỏi cái thế giới mà cô đang chìm ngập vào. Trong nơi ấy có
những gì? Có gì mà khiến cô ấy phải chăm chú...chăm chú đến
đau khổ như vậy?
Anh cất tiếng gọi:
- Trúc Diệp.
...
- Trúc Diệp! em sao vậy?
Trúc diệp giật mình sau tiếng gọi. Cô nhìn