
Năm 15 tuổi. Anh nhớ chư?
Nam Lâm suy nghĩ hồi lâu rồi cũng ồ lên.
Cái đó chính là bịch băng vệ sinh!. Quả thực hôm đó anh không
cố ý. Là thằng bạn đã gói nhầm quà. Anh không hề để ý, nó
đưa quà anh lấy luôn rồi trả tiền. Ai biết là Trúc Diệp hôm đó cũng là ngày đèn đỏ của cô ấy, khiến cô ấy hiểu nhầm
anh...đã nhìn trộm cô. Thật là oan uổng.
Nam Lâm cười nhẹ rồi trả lời rất thản nhiên:
- Hôm nay anh không tặng quà. Mà nếu có tặng thì chắc vẫn sẽ tặng cái đó.
Trúc Diệp trợn mắt nghiến răng:
- Anh dám?
Nam Lâm liền bật cười. Buổi tối hôm nay là một ngày đáng để
anh phải ghi nhớ. Còn cả ánh mắt và sự xúc động kia nữa. Anh
cũng phải nhớ thật rõ. Nó như những ánh sáng rực rỡ, thắp
sáng cả một vùng trời, cả một trái tim.
Dương Thùy xin nghỉ đến mấy ngày
khiến Mạnh Đức thấp thỏm không yên. Ừ thì cô ấy "chăm chỉ"
nghỉ thật đấy nhưng có lần nào cô ấy nghỉ lâu như thế này đâu.
Vừa nhìn thấy Trúc Diệp lững thững đi đằng xa, Mạnh Đức như
nhìn thấy quý nhân. Anh vội chạy đến kéo tay Trúc Diệp rồi
hỏi vẻ lo lắng:
- Trúc Diệp! Dương thùy mấy ngày nay sao vậy?
Trúc Diệp tròn to mắt ngạc nhiên:
- Sao? Sao là sao?
Mạnh Đức thật không thể chịu nổi với vẻ ngơ ngác của Trúc
Diệp được nữa. Cuối cùng thì anh cũng rút ra kết luận: Có
hỏi nữa cũng chẳng được gì. Rồi anh giơ tay ra nói:
- Đừng có lôi tôi đi rồi bảo tôi chiêu đãi nữa đấy. Tôi sẽ tự tìm hiểu.
Vốn đã không hiểu gì nay lại càng không hiểu hơn.
Cô và Dương Thùy đâu thể gắn chặt mãi với nhau được. Tại sao
hễ Dương Thùy nghỉ làm là lại đến hỏi cô? Mấy hôm nay cô cũng
có gọi điện cho Dương thùy, nhưng toàn không liên lạc được, đến
nhà thì không thấy ai ra mở cửa. Cô cũng suốt ruột lắm chứ
nhưng biết làm sao được.
Mạnh Đức đi vào phòng làm việc, đi đi lại lại. Anh đang nghĩ
không biết có nên chấm dứt tình trạng thương nhớ ở đây không?
Có lẽ anh nên đến nhà cô một chuyến.
Từ khi Dương Thùy qua lại với Nam Lâm là anh cảm thấy giữa anh
và cô có một khoảng cách vô hình nào đó. Ừ thì trước đó vẫn có đấy nhưng sao lần này nó lại lớn quá vậy?
Trúc Diệp bước vào phòng làm việc. Lúc nãy Nam Lâm có nhắn
tin cho cô. Dạo này anh rất hay nhắn tin. Chẳng biết có phải từ cái vụ sinh nhật của cô không nhưng trong lòng cô cũng cảm thấy vui. Trước kia, cô cảm tưởng giữa cô và anh sẽ không bao giờ có thể gần được với nhau. Một câu nói tử tế cũng không có.
Cô vừa ngồi vào chỗ thì giám đốc đi đến cười nói:
- Trúc Diệp. Công ti ta sắp liên doanh với một công ti khác.
Khoảng hai tháng nữa, dự án sẽ bắt đầu. Cô chuẩn bị cho tôi
một số tài liệu nhé?
Trúc Diệp gật đầu:
- Vâng! Tôi sẽ chuẩn bị. Còn gì nữa không giám đốc?
- Còn gì nữa thì tôi sẽ nói sau.
* * *
Dương Thùy đang nằm bẹp trên giường. Toàn thân của cô như rã
rời. Cô không ngờ là mình lại ốm nặng như thế này. Từ sau cái hôm đi chơi về muộn, cô đã biết là mình bị cảm lạnh. Nhưng ai
ngờ hôm sau nó lại chuyển thành sốt.
Hôm đó cô đã cố lết thân xác ra khỏi giường nhưng vừa đứng lên
được thì đôi chân cô lại khuỵu xuống không theo chủ ý của cô.
Vì sống một mình nên không có ai chăm sóc, cô không thể tự nấu
cháo cho mình, không thể tự đi mua thuốc...Rồi còn cả sạc pin
điện thoại để liên lạc nữa. Cô thấy mình gần như đang tách
biệt với cuộc sống bên ngoài vậy.
Hôm nọ trong cơn mê mập mờ cô đã cảm thấy tiếng chuông cửa réo rắt và tiếng gọi của Trúc Diệp.
Nhưng lúc đó người cô chẳng khác gì đang bị bóng đè cả, nhận
thức cũng như không. Cơ thể không theo điều khiển của mình.
Giờ đây cô đã thấy đỡ hơn đôi chút, nhưng vì 3 ngày qua cô chỉ
uống nước và ăn những thứ còn sót lại trong tủ. Sức lực bị
cạn kiệt cũng là đúng, hơn nữa, cô chưa khỏi ốm. Vì vậy vẫn
phải gắn chặt lấy cái giường.
Dương Thùy sắp khóc lên khi nghĩ đến mình sẽ chết vì đói và
mệt trong chính ngôi nhà của mình thì có tiếng chuông cửa vang
lên.
Lần này dù có mệt như thế nào thì cô cũng cô lết cái thân
tàn này ra mở cửa để cầu cứu. Thế là cô mỏi mệt bước đến
bên cửa. Nhưng cửa vừa được mở ra thì cô lại muốn đóng vào.
Mạnh Đức sao lại đến đây? Người cô muốn cầu cứu là ai cũng
được nhưng ít nhất không phải là anh ta.
Khi Dương Thùy định đóng cửa Mạnh Đức liền lấy chân chặn lại
rồi dùng tay kéo cửa. Anh đứng đó nhìn cô đầy chua xót.
Sao chỉ mới mấy ngày chưa gặp cô đã tiều tụy thế này?
Tròng mắt thì đỏ hoe, sâu hoắm. Vẻ yêu kiều trong đôi mắt ấy
đa