Bùi Sơ Ảnh

Bùi Sơ Ảnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322504

Bình chọn: 8.00/10/250 lượt.

ện giờ?”

Sơ Ảnh giật mình tỉnh giấc, phát hiện toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Cô bật đèn, căn nhà vẫn yên tĩnh như thường, giờ cô mới nhớ ra, anh không có nhà.

Cô ra ngoài phòng khách, chiếc va li của anh vẫn để nguyên một chỗ. Cô không biết anh đến công ty hay đi nơi nào khác. Cô cảm thấy hiện tại mình thật cô đơn, không có bất cứ chỗ nào để dựa dẫm. Cô không dám ngủ, sợ lại gặp cơn ác mộng ấy.

Chợt nhớ đến những lời anh nói với bố mẹ cô ở sân bay, quả nhiên, anh đúng là một diễn viên tài ba, ngay cả cô lúc ấy cũng tin là thật.

Đáng tiếc, tất cả chỉ là ảo tưởng.

Sơ Ảnh vào phòng tắm. Ngồi trong bồn tắm lớn, cô vén váy ngủ dùng dao rạch vào thịt. Máu nhanh chóng chảy xuống đáy bồn tắm. Màu đỏ của máu dường như càng khiến cô kích động, cô càng lúc càng mạnh tay, vết thương càng lúc càng sâu. Có lẽ không để ý kĩ nên đâm phải vết cũ, cô chợt cảm thấy đau nhói. Máu dính vào chiếc váy ngủ mà cô thích nhất khiến cô cảm thấy tiếc nuối, bởi vì kết cục của nó chỉ có một, ngày mai nó sẽ bị ném vào sọt rác.

Đợi đến lúc máu ngừng chảy, cô lau đi những vết khô xung quanh, sau đó buôn váy xuống.

Hình phạt cô tự ban cho mình này dường như đã trở thành một cách thức trút bỏ phiền muộn hằng ngày của cô.

Không ngủ được, Sơ Ảnh bèn mở máy tính. Vừa đăng nhập QQ đã thấy có người tìm cô.

Mây Bồng Bềnh Trôi 01:26:31

Chào bạn, nói chuyện chút được không?

Sơ Ảnh sửng sốt, rõ ràng cô để chế độ ẩn, hơn nữa còn cài từ chối tất cả mọt người, nhưng sao người này vẫn gửi tin cho cô được? Thật kì lạ.

Mây Dãn Mây Co 01:27:07

Được, nhưng tôi hỏi bạn một câu đã. Chúng ta có quen nhau à? Sao bạn add được nick tôi?

Mây Bồng Bềnh Trôi 01:27:43

Bắt đầu từ bây giờ coi như quen biết, nếu tôi đã add được bạn thì đó là duyên phận, mà duyên phận thì không có nguyên nhân.

Sơ Ảnh mỉm cười, tiếp tục chat một lát. Hai người chỉ nói vài câu đơn giản, cô không thích hỏi danh tính người ta, cũng không thích bị hỏi như vậy. May mà người này không hỏi những câu riêng tư đó, càng không yêu cầu được xem webcam. Sơ Ảnh cộng thêm điểm cho anh ta vì điều này.

Hàn huyên một lúc, cô đột ngột gửi đi dòng chữ: Tôi đã kết hôn.

Đối phương một lúc lâu mới hồi âm: Phụ nữ bây giờ đều kết hôn sớm thế ư? Hay là vì chồng bạn là một người rất xuất sắc mới khiến bạn tình nguyện bước chân vào nấm mồ hôn nhân?

Mây Dãn Mây Co: Đúng là chồng tôi rất xuất sắc. Nhưng tôi không cho rằng hôn nhân là nấm mồ, chí ít thì nó đã cho tình yêu một chỗ dung thân.

Mây Bồng Bềnh Trôi: Lần đầu tiên tôi nghe có người nói về tình yêu như vậy. Chắc chắn chồng bạn rất tốt với bạn, nên bạn mới tin tưởng tình yêu, tin tưởng hôn nhân như thế.

Sơ Ảnh nhíu mày. Cô tin ư?

Mây Dãn Mây Co: Con người dù sao cũng không nên vì sự bất hạnh của bản thân mà phủ nhận ưu điểm của người khác.

Mây Bồng Bềnh Trôi: Thế bạn hạnh phúc hay bất hạnh???

Sơ Ảnh gõ bàn phím rất nhanh. Cô nghĩ, trong thế giới hư ảo này, cô có thể sống một cách chân thực với bản thân, bởi vì không ai biết cô là ai.

Mây Dãn Mây Co: Tôi nghĩ là bất hạnh.

Mây Bồng Bềnh Trôi: Có thể nói với tôi bạn bất hạnh thế nào không? Biết đâu, nói xong, nỗi bất hạnh của bạn lại chuyển sang tôi, đổi lại bạn sẽ hạnh phúc?

Mây Dãn Mây Co: Công việc của bạn là thu dọn rác thải tâm trạng à?

Mây Bồng Bềnh Trôi: Nếu nhất định phải định nghĩa như vậy thì tôi sẵn sàng dọn rác giúp bạn.

Mây Dãn Mây Co: Sự bất hạnh của tôi xuất phát từ tình cảm thời trẻ. Chính xác đến từ bạn trai cũ của tôi. Anh ấy rất tốt với tôi, tốt đến mức tôi nghĩ trên đến trên đời này chẳng ai yêu tôi như anh ấy.

Mây Bồng Bềnh Trôi: Chẳng phải thế rất tốt sao? Sao lại gọi là bất hạnh.

Mây Dãn Mây Co: Nhưng anh ấy ra đi là vì tôi. Tôi nghĩ, nếu tôi không quá cố chấp, bi kịch đó sẽ không xảy ra, và tôi giờ này cũng không phải sống trong ám ảnh.

Lần đầu tiên Sơ Ảnh kể chuyện này ra. Dù cô không biết đối phương là ai, không biết lần tới đăng nhập QQ có còn gặp anh ta nữa hay không, nhưng quan trọng là, cô đã có một người để tâm sự và đối phương cũng không tò mò về thân phận của cô.

Nói chuyện hồi lâu, Sơ Ảnh cảm thấy đã uể oải, liền tắt máy tính đi ngủ. Đáng ngạc nhiên là, sáng hôm sau cô vẫn dậy rất sớm để đi làm.

Mới nửa tháng không tới đây mà cô đã thấy xa lạ.

“Sơ Ảnh, chị quay lại làm rồi, mình em mệt sắp chết rồi đây.” Tiểu tinh vừa thấy cô đã réo ầm lên: “Chị đi đâu mà nghỉ lâu thế?”

“Ừ. Chị có chút việc riêng.”

Tiểu Tinh không hỏi thêm nữa, nói sang chuyện khác: “Chị không đi làm, ngày nào anh Hàng cũng đến điểm danh thay đấy”.

Sơ Ảnh cười: “Lừa ai chứ! Chị nhờ anh ấy xin nghỉ phép giúp đấy. Chị không đi làm, anh ấy đến đây là vì ai nhỉ?.

Tiểu Tinh đẩy cô một cái: “Đúng là không lừa được chị. Được rồi, nửa tháng nay anh Hàng không hề tới đây, nhưng em nghĩ anh ấy sắp xuất hiện rồi”. Tiểu Tinh cười gian xảo.

Sơ Ảnh không muốn bị hiểu lầm, bèn nói: “Em đừng nói linh tinh”.

Có điều lo lắng của cô là thừa, vì Hàng Vĩnh Tịch đã đi công tác ở tỉnh khác, trước mắt chưa về ngay được. Cô lại tiếp tục công việc bình thường.

Lạ một điều là, mỗi lần cô vừa đăng nhập QQ t


Insane