
: “Anh đưa em ra bắt xe”.
La Vân lên taxi, Cố Diễn Trạch mới quay về công ty. phần 1
Cố Diễn Trạch dừng xe trước cửa bệnh viện chờ Sơ Ảnh tan ca. Thời gian này, chỉ cần không phải tham dự tiệc tùng quan trọng thì anh đều bảo Mạc Khả hủy bỏ. Nhưng Sơ Ảnh mở mắt liền nhìn thấy Cố Diễn Trạch gục đầu bên giường bệnh. cô giơ tay chạm vào mái tóc của anh, tóc anh vẫn như thế, vừa đen vừa khô. Cảm nhận được động tĩnh, Cố Diễn Trạch tỉnh dậy, sự mừng rỡ thoáng hiện lên trong đôi mắt rồi biến mất. Anh hỏi cô: “Vì sao làm vậy?”.
Sơ Ảnh ngây người: “Anh trách em quấy rầy hai người ư?”. cô cho rằng anh tức giận vì mình đã xuất hiện không đúng lúc, phá hỏng bữa cơm của anh và cô gái kia.
Nghe cô nói vậy, Cố Diễn Trạch càng thêm kích động, anh đứng bật dậy. Có lẽ vì ngồi quá lâu rồi đột ngột đứng lên khiến đầu óc quay cuồng. Anh nhìn cô, cười gằn: “Anh không ngờ vợ mình mỗi ngày ở nhà đều tự đầy đọa bản thân như thế?”.
“Em…”
“Vì sao?”
Sơ Ảnh cúi đầu. Anh đã biết rồi ư?
“nói đi! Anh đã làm gì khiến em bất mãn, khiến em phải dùng cách thức này để trút hận? Em nói đi chứ!” Cố Diễn Trạch gào lên.
không một ai biết lúc nhìn thấy những vết thương trên đùi cô, anh đã đau đớn nhường nào, dường như chúng không nằm trên người cô mà là trong tim anh.
“không phải vậy…” Sơ Ảnh vội giải thích.
“Anh có tư cách gì mà gào lên với cô ấy?” Hàng Vĩnh Tịch bước vào phòng, phẫn nộ nhìn Cố Diễn Trạch.
“Chuyện vợ chồng tôi không liên quan tới người ngoài!” Cố Diễn Trạch gằn giọng.
Hàng Vĩnh Tịch không hề có ý định nhượng bộ: “Anh làm chồng tốt gớm nhỉ! Cả ngày vứt vợ mình ở nhà, để cô ấy một mình đối mặt với bốn bức tường, ăn uống thất thường, ngay cả việc cô ấy tự hành hạ bản thân như thế nào anh cũng không biết!”.
Cố Diễn Trạch đi tới trước mặt Hàng Vĩnh Tịch: “Dù vậy tôi vẫn là chồng cô ấy!”.
Hàng Vĩnh Tịch trừng mắt: “Cũng đúng, ngoài cái mác chồng ra, anh còn có cái gì nữa? trên đùi vợ mình có bao nhiêu vết thương cũng không hề biết”.
Ngoài cái mác chồng ra, anh còn có cái gì nữa?
Còn gì nữa?
Cố Diễn Trạch khinh miệt nói: “Dù thế nào cũng không can hệ gì tới anh!”. Dứt lời, anh xoay người, gỡ mũi kim trên tay Sơ Ảnh.
Hàng Vĩnh Tịch vội chạy tới ngăn cản: “Anh làm cái quái gì thế? cô ấy là người bệnh!”.
“không mượn anh quan tâm!” Cố Diễn Trạch bế Sơ Ảnh ra khỏi phòng bệnh: “Tốt nhất anh bớt tham gia vào chuyện của người khác đi. Đừng cho rằng cứ khoác áo blouse trắng lên là thành thiên sứ!”.
Hàng Vĩnh Tịch cứng họng không biết phải nói gì, chỉ có thể đứng im nhìn Sơ Ảnh bị Cố Diễn Trạch bế đi. Anh có thể cứu cô bằng cách nào? Với tư cách gì? Anh nhắm mắt, cảm giác tuyệt vọng dâng lên, hệt như hai năm về trước.
Cố Diễn Trạch bế Sơ Ảnh ra xe, tài xế Tế biết ý lập tức lái xe đưa họ về nhà.
Tới nơi, anh bế cô lên nhà. Sơ Ảnh một mực giữ im lặng, cô biết anh đang tức giận, nhưng không rõ lí do là gì. Đặt cô nằm xuống giường, anh nhìn cô bằng đôi mắt bừng bừng lửa giận: “Ngoài cái mác làm chồng em ra, anh không có gì hết ư? Sao anh ta biết chân em bị thương? Anh ta nhìn thấy, hay đã chạm vào?”.
Cố Diễn Trạch đè lên người cô, giờ phút này, tất cả đối với anh đều vô nghĩa. Anh không quan tâm cô có qua lại với bác sĩ kia hay không, không quan tâm ban đêm ngủ mơ cô có gọi tênngười đàn ông khác hay không. hiện giờ anh chỉ muốn có cô, đây là người phụ nữ duy nhất anh muốn. Sao anh nỡ làm tổn thương cô, sao anh nỡ đẩy cô ra xa mình kia chứ?
Anh hôn cô, điên cuồng chiếm lấy cô. Mặc kệ cô khóc, mặc kệ cô giãy giụa, anh đều không muốn buông tha.
Rốt cuộc, Sơ Ảnh không giãy giụa được nữa. cô như một con cá nằm trên bàn ăn, chỉ có thể để mặc bản thân mình bị xâu xé.
một đêm triền miên kết thúc, Cố Diễn Trạch nhìn người con gái trong bộ dạng nhếch nhác. Ánh mắt trống rỗng của cô khiến anh đau đớn. cô chẳng khác nào một nhành hoa, bị anh tàn phá đến mất hết sức sống.
Mình đã làm cái gì thế này?
Cố Diễn Trạch nhắm mắt lại, anh nghĩ, mình điên mất rồi.
Vết máu đỏ tươi trên ga trải giường như một cây kim đâm vào trái tim anh. Đau nhói.
Bộ dạng vô hồn của cô khiến anh không thở nhìn thêm một giây nào nữa. Anh chỉ muốn yêu thương cô, chỉ muốn đối xử với cô thật tốt. Vì sao đến cuối cùng người làm tổn thương cô lại chính là anh?
Cố Diễn Trạch lao ra khỏi nhà. Anh ngồi trong xe, hung hăng tát vào mặt mình một cái: “Cố Diễn Trạch, mày là một kẻ thất bại!”.
Ngày hôm sau, Cố Diễn Trạch đến công ty rất sớm. Nhận thấy sắc mặt u ám của sếp, Mạc Khả thức thời đi làm việc của mình. Hôm qua, Cố Diễn Trạch đi ra ngoài sau đó cũng không trở về công ty, cô rất tò mò không rõ đã xảy ra chuyện gì. Theo những gì cô hiểu về sếp của mình, anh tuyệt đối sẽ không bỏ công việc dang dở, huống hồ hôm qua còn có một cuộc họp quan trọng.
Mạc Khả không dám hỏi nhiều, Cố Diễn Trạch chưa đến hỏi tội cô đã là may lắm rồi.
không chỉ Mạc Khả mà hầu như tất cả mọi người trong công ty đều cảm nhận được ngày hôm nay Cố Diễn Trạch rất khác thường. Anh không mở miệng quở trách người khác nhưng giọng điệu đều đều của anh lại khiến người ta không đoán được tâm tư