
thảo luận vấn đề này, chỉ nói: “Em uống bao nhiêu rồi?
Mặt đỏ rồi kìa.” Hình như cô hơi saỵ, Từ Mạc Đình trầm ngâm, lập tức mỉm cười:
“Em có muốn về không?”
“Không muốn.” An Ninh lắc đầu.
Mạc Đình ghé sát tai cô nói nhỏ: “Nhưng mà anh muốn về rồi.”
An Ninh đúng là bị làm khó, Từ Mạc Đình thừa cơ tiến tới, nói vẻ chính đáng:
“Nếu em muốn uống, về nhà cũng có thể uống mà, phải không?”
Mắt trân trân nhìn mỹ nhân bị dẫn đi, lão tam vừa quay lại lặng lẽ lắc đầu:
“Lão đại rõ ràng là làm điều người quân tử không nên làm.”
Có người say bí tỉ nhắc nhở: “Lão đại đã bao giờ quân tử chưa?”
“...” Từ Mạc Đình vừa bước ra khỏi cửa thở dài, bỏ qua đi, sau này tính nợ với
họ vậy.
Bên này, An Ninh đã ngồi lên xe, mơ mơ hồ hồ lôi túi xách ra lấy điện thoại.
“Lại sao thế?” Anh mỉm cười.
Đầu óc An Ninh không hề mơ hồ, chỉ là hơi rượu xộc lên làm cô thấy khó chịu:
“Gọi điện thoại.”
“Gợi cho ai?” Có người hơi nhướng mày, tiếp đó một cánh tay rắn chắc đỡ lấy cơ
thể trượt xuống của cô.
“Bạn cùng phòng.” An Ninh dựa đầu vào vai anh: “Em muốn ngủ.”
Trong lúc mơ màng, một chiếc khăn bông mềm mại ấm áp lau trên mặt cô, khiến cô
cảm thấy dễ chịu hơn, cảm giác có ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve hàng mi, bờ môi
của cô, An Ninh từ từ mở to hai mắt, mới nhận ra cô đang ngủ trên giường, theo
thói quen nghiêng người quân mình trong chăn, vị trí bên cạnh im lặng, bên tai
truyền tới một vài lời nói, khiến cô thấy vô cùng dễ chịu, rồi cô lại mệt mỏi
chìm vào giấc mộng.
Trời tờ mờ sáng Từ Mạc Đình đã tới công viên gần đó chạy một vòng, nhân tiện
mang về một chút điểm tâm. Về nhà tắm rửa thay quần áo xong, anh mở máy tính
làm việc, lúc tám giờ hơn di động reo, là đi động của cô ấy, Từ Mạc Đình liếc
nhìn tên hiển thị trên màn hình, cầm lên nghe máy.
“An Ninh, ngại quá, em nên dậy thôi! Anh đã hẹn với Vy Vy hôm nay cùng nhau ăn
cơm, em...”
Mạc Đình nhấp chuột, từ từ nói: “Cô ấy vẫn đang ngủ.”
“...” Giang Húc.
Thời gian trôi qua một tiếng. Từ Mạc Đình tắt máy tính, phát hiện bên ngoài cửa
sổ tuyết đang rơi, nhìn người đang nằm trên giường hình như muốn ngủ đến quên
trời đất, anh bước tới quỳ trên thảm cạnh giường, đưa tay nhẹ vuốt khuôn mặt
cô: “Lý An Ninh, tuyết rơi rồi...”
“Lý An Ninh, học kỳ này em đã đi muộn mười ba lần
rồi đó...” Đã nhiều năm làm chủ nhiệm, thầy giáo cũng không muốn phê bình cô
học trò ưu tú này, nhưng cô liên tục đến muộn làm lớp bị trừ điểm thi đua cũng
không phải là chuyện nhỏ.
“Dạ... Thưa thầy, hôm nay tuyết rơi ạ.” Cô gái trắng trẻo, giọng nói nhu mì dịu
dàng, xem ra cũng rất ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Thầy giáo thực sự không thể nghiêm khắc với những
học sinh như vậy, cuối cùng nói: “Hôm nay lạnh, nhưng các bạn khác đều không
tới muộn, được rồi, lần này tôi cho qua, lần sau em nhất định phải chú ý.”
“Dạ...” Câu nói tiếp theo là “Em sẽ cố gắng” nói rất nhỏ, cho nên thầy giáo đã
đi tất nhiên không nghe thấy. Nhưng An Ninh nghĩ, thời tiết này có lẽ ngày mai
cô vẫn không thể bò dậy nổi.
Lúc này, có người từ phía sau đi tới, hai nam sinh có chiều cao tương đương,
một người còn quay đầu cười cười với cô, An Ninh đương nhiên không quen, họ từ
hành lang phía đông đi tới có lẽ là lớp bên cạnh. Nhưng một người không quay
đầu lại mặc một chiếc áo khoác màu trắng, bóng lưng cao cao xem ra tương đối ưa
nhìn.
“An Ninh,” bạn học cùng lớp hét gọi cô từ cửa sổ, An Ninh chậm rãi bước vào,
thi đại học, không thành công cũng thành nhân, còn nửa năm nữa mà cô đã cảm
thấy hơi ngột ngạt, không phải là nói áp lực từ bản thân, mà là bầu không khí
bên trong lớp học.
Quay đầu nhìn mưa tuyết bay bay ngoài hành lang, cô như muốn ngủ đông.
An Ninh dần dần tỉnh lại, vẻ mặt có chút mông lung,
thực ra cô vẫn còn muốn ngủ, đầu cô hơi đau, hơn nữa trong chăn lại rất ấm.
“Hi.” Anh lười biếng chào hỏi, An Ninh quay đầu lại nhìn ánh mắt người quỳ bên
cạnh giường, cô không ngừng chớp chớp mắt: “Chào buổi sáng.”
Mạc Đình mìm cười, từ từ nói: “Không còn sớm nữa, đợi em ngủ dậy, chúng ta có
thể đi ăn trưa được rồi đấy.”
An Ninh đã hoàn toàn tỉnh táo, ngồi dậy, đang định nói chi bằng em mời anh bữa
trưa gì gì đó, nhưng lại bị cứng miệng luôn.
An Ninh sau khi bị anh trêu chọc, nhìn đồng hồ, mới có hơn chín giờ thôi mà!
Nhà nào mà ăn trưa sớm như vậy chứ?!
Rửa mặt xong, ăn mặc chỉnh tề, cô lên tiếng dò hỏi, trong ngữ khí dường như
muốn nhận được một đáp án phủ định: “Vậy anh không muốn ăn trưa với em phải
không?”
“Có chứ, anh dù sao cũng không có việc gì.”
Lí do gì đây? Lúc ra khỏi cửa cô vừa cười vừa bước tới khoác tay anh, ra vẻ
thân mật, sau đó hỏi: “Vậy, hôm qua em có làm gì không?”
Đối phương liếc nhìn cô: “Hả?”
“Chính là có nói năng linh tinh hay là...” Thế là đủ rõ còn gì? Có điều An Ninh
khẳng định là không có, nghe nói cô uống say là chỉ im lặng.
“Không có.”
An Ninh yên tâm rồi. Một giây sau đối phương bổ sung: “Ngoại trừ việc cả đêm ôm
anh không chịu buông.”
“...”
Đương sự ra vẻ rất biết đàm phán: “Đã đến nước này, An Ninh, chúng ta chọn thời
điểm kết hôn đi?”
“...”
Rốt cuộc c