
thật khó lường. Không biết sao anh lại phải lòng cô? Ách, theo anh nói
là anh phải lòng cô được mấy năm rồi.
Từ Mạc Đình lúc này nhẹ nhàng lên tiếng: “Em tiếp tục chằm chằm nhìn anh, anh
có thể sẽ ngại đó.”
Hít một hơi thật sâu, An Ninh quay đầu đi, vẻ mặt lạnh lùng.
“Lão đại, anh chẳng chịu uống rượu với chúng tôi, chỉ ngồi nói chuyện với chị
dâu, thật quá đáng đó.” Có người trách móc.
Tâm trạng Từ lão đại hôm nay rất tốt, nhếch miệng phối hợp: “Sao hả, có ý kiến
à?”
Tất nhiên là có ý kiến, chỉ anh có bạn gái, chúng tôi vẫn là trai đơn, thật tàn
khốc cũng thật tàn nhẫn, “Chi bằng để chị dâu uống với chúng tôi hai ly?”
Lão tam rốt cuộc cũng may mắn được chứng kiến thế nào gọi là “Chiến lược sai
lầm có thể dẫn tới hậu quả mang tính hủy diệt”!
“Được thôi.” Chị dâu thân thiện đáp lại.
Thế là, sau khi lão tam một năm trước tôn Từ Mạc Đình anh minh thần võ lên làm
lão đại, hôm nay lại có thêm một đối tượng để sùng bái, chính là chị dâu - lần
đầu tiên anh thấy nữ sinh uống rượu dứt khoát như thế, hơn nữa tửu lượng sâu
không thấy đáy.
Khó trách Trương Tề cảm khái: “Chị dâu là chân nhân bất lộ tướng.”
An Ninh cũng cảm thán, cô mỗi lần cũng muốn lộ ra đấy chứ, chỉ là người bên
cạnh luôn bảo cô uống ít một chút, có điều hiếm khi Từ Mạc Đình lại khai ân như
hôm nay, “Vậy phiền phu nhân tiếp rượu rồi”, sau đó đúng là anh ngồi yên một
bên uống nước hoa quả.
Lão tam hôm đó rượu vào lời ra: “Lấy vợ phải lấy hạng văn võ song toàn như chị
dâu!”
Các đồng chí nam có mặt ở đó đều đố kỵ với Từ Mạc Đình - bạn gái tiếp rượu
(mình ngồi uống nước hoa quả), mấu chốt vẫn là ở các mỹ nhân! Nhưng các đồng
chí nữ sau khi đánh giá thực lực của đối thủ quyết định bỏ tối theo sáng, nói
cách khác Từ Mạc Đình chính là mây cuối trời, chỉ có thể ngắm nhìn, nếu muốn
với tới e là tương đối khó khăn, hơn nữa hôm nay đã chứng minh rõ ràng rằng hoa
đã có chủ!
Chỉ có Từ Trình Vũ trong lòng ngầm than vãn anh họ cô trước sau như một, lúc
nào cũng cao ngạo như vậy.
Còn An Ninh uống rượu lại thấy tâm trạng vui vẻ, tửu lượng của cô có thể nói
hơn Tường Vy một bậc, lúc còn nhỏ ba mẹ bận việc, cô đều theo ông nội đến quán
rượu nhỏ vùng ven nội ô. Ông cảm thấy cho cô cháu gái nhỏ tập uống một chút
rượu gạo cũng chẳng có gì là quá đáng, cứ thế nhiều năm liền tửu lượng bây giờ
của cô tự nhiên được luyện thành, sau này ba cô được thăng chức chuyển đến sống
trong thành phố thì cô rất ít uống rượu, khi lên cấp hai, vào mỗi dịp nghỉ lễ,
Tết, cô đều đến chỗ ông chơi hai ngày, và uống vói ông hai ly, năm học lớp
chín, ông nội qua đời, căn nhà cũ ở ngoại ô cũng vì thế mà bị bán đi, sau đó cô
càng ít uống rượu hơn.
Có điều An Ninh là người càng uống rượu càng ít nói, cho nên người nào định
nhân cơ hội gợi chuyện đều vô ích.
Giữa chừng, Từ Mạc Đình rời khỏi đó nghe điện thoại, lão tam vì đố kỵ mà bắt
đầu giở kế ly gián: “Chị dâu, chị không thể bảo vệ lão đại một cách hồ đồ như
vậy được! Tôi nói cho chị biết, chị đừng thấy lão đại đạo mạo nghiêm trang,
thực ra chuyện gì anh ấy cũng có thể làm được, nhớ lại năm đó khi anh ấy mới
chuyển đến Đại học X, theo lẽ thường ở đời, với những người không quen cũng nên
khiêm tốn nhã nhặn một chút - kết quả, haizz, chuyện cũ không nên nhắc lại,
chuyện về đám nam sinh chúng tôi không nói làm gì! Ngay cả với nữ sinh, anh ấy
cũng rất nhẫn tâm, thực sự nhẫn tâm, ví dụ như hoa khôi bên khoa Ngoại ngữ ấy,
thực sự không biết nên nói sao mới phải.”
An Ninh không nói, bởi đây căn bản là nói cũng như không! Nhưng cô lại có chút
hứng thú, sự thực là rất hứng thú, cô nhìn về một nơi nào đó, hình như anh còn
đang gọi điện một lúc nữa, sao cô không nhanh chóng nhân cơ hội hỏi cho rõ
ràng? “Lão tam sư huynh...” Cô vẫn chưa nói xong, chỉ thấy lão tam nôn khan hai
tiếng, lấy tay bịt miệng chạy vội ra cửa.
An Ninh ngồi ngây ra nhìn, miễn cưỡng nói tiếp một câu: “Cẩn thận nhé!”
Trình Vũ bước tới nói chuyện với cô: “Chúng ta nói vào trọng điểm thôi, anh họ
tôi quay lại tôi sẽ phải chuồn ngay!”
An Ninh vã mồ hôi, sao nghe giống như găp phải lũ lụt với hỏa hoạn vậy? Cô tỏ
vẻ biết nghe lời: “Cô muốn nói chuyện gì?” Cô đột nhiên nảy sinh cảm giác mình
nghiễm nhiên đã thành cái ghế câu khách.
“Người anh họ đó của tôi rất khó trị đúng không?
An Ninh bắt đầu suy nghĩ... “trọng điểm” cần nói: “À, thực ra anh ấy cũng
được.”
“Ha ha, hai người đã từng tiếp xúc thân mật chưa?” Trình Vũ thấy đối phương
hiển nhiên bị kinh hãi, không thể không đổi ngôn từ diễn đạt: “Anh họ tôi từ
nhỏ đã khó gần, người quen anh ấy cũng tránh nói chuyện, cho nên tôi rất hiếu
kỳ với chuyện này!”
An Ninh hắng giọng một tiếng: “Chưa từng.”
Bỗng nhiên cô lại nhớ tới một tối nào đó, đúng là bực mình! Đó là ảo giác trong
mơ mà thôi, Amen!
Lúc này, người rất khó trị đó đã bước về phía này, người bên cạnh cô lập tức
lủi vào đám đông.
Đợi khi anh bước đến bên cạnh, An Ninh trấn tĩnh bắt đầu câu chuyện: “Có phải
anh từ nhỏ đã bắt nạt em gái anh không?” Xem người ta sợ anh đến nông nỗi kia
kìa.
Mạc Đình không hứng thú