
m Uyển Nhi? - Hàn Phong lên tiếng, mi tâm cau lại
Hàn Thiên không trả lời câu hỏi của hắn ngược lại ông lấy điện thoại gọi
cho ai đó. Gương mặt không còn lúc nào cũng lạnh mà bây giờ lại giãn ra
cương nghị cùng phúc hậu.
- Wen cậu dùng máy tính tra khắp cả nước cho tôi phải tìm cho ra Triệu Tử Hào và Trần Uyển Nhi.
-...
Không biết người tên Wen gì đó đã nói những gì mà thấy ông ta quay lại hỏi Hàn Phong:
- Trước khi bị bắt Uyển Nhi có mang theo điện thoại di động hay không?
Hắn ta nhíu mày lạnh lùng nói:
- Tôi không biết.
Ông ta thấy thái độ của Hàn Phong thì hừ lạnh một tiếng, ông đã xuống nước thì hắn cũng phải biết điều mà tôn trong, ngược lại…
- Hừ, không có cậu tìm nhanh cho tôi. - Ông ta giận dữ trút hết lên người Wen, chỉ tội cho người này bỗng dưng làm bia đỡ đạn.
-...
Hàn Thiên cúp máy ông ta nhìn hắn rồi cố nén cơn thịnh nộ nói:
- Wen đang tìm kiếm con đừng vội về tòa thành chờ tin tức của ta. Vũ con ở lại đây ta có chuyện muốn nói với con.
Vũ nhìn sang hắn không thấy gì rồi gật đầu đồng ý. Sau khi Hàn Phong ra về chỉ còn lại hai người đối diện nhau trong thư phòng, ông ta mỉm cười
nói với Vũ:
- Con sông có tốt không?
Anh nhìn người đàn ông trung niên ngồi đối diện mình đang mỉm cười thi sinh ra cảm giác hoảng sợ. Lâu này toàn thấy vẻ mặt lạnh lùng cùng tàn nhẫn
của Hàn Thiên anh đã quen rồi bây giờ ông ta lại cười hiền với anh thật
sự cảm thấy không quen liền vội vàng đáp, quên mất bây giờ anh đã là con ông ta.
- Tôi sống rất tốt, ngài đừng bận tâm
- Xem con xưng hô với ta kìa, con phải gọi ta bằng ba mới phải. Sau này cứ gọi thế đi.
Ông ta tay rót một tách trà đưa cho Vũ, anh đưa hai tay nhận lấy tách trà khiến ông ta cười vui vẻ:
- Có phải con đang nghĩ là tại sao con lại không sống cùng ta hay không?
Phải. Anh là đang nghĩ như thế. Anh biết mình là em trai cùng cha khác mẹ với Hàn Phong nhưng chưa kịp hỏi thì hắn đã lên kế hoạch lôi kẻ đứng đầu tổ chức D.A ra nên vẫn chưa có thời gian hỏi hắn về việc này lại gặp Uyển
Nhi bị bắt thì anh nào còn tâm tư chứ…
- Dạ phải.
- Đó là do Vân Nhi đem con cho nhà họ Vương. Ngay cả ta cùng với mẹ con
đều không biết việc này, bà ấy cứ nghĩ con đã mất tích. - Hàn Thiên uống một ngụm trà nhớ lại ông cũng cảm thấy đau lòng.
- Tại sao? Vân Nhi đó không phải là mẹ của Hàn Phong hay sao? - Vũ thật
sự rất tức giận kể từ lúc biết Hàn Phong giết chết mẹ anh lại đến chuyện này thật anh rất căm hận hận hắn.
- Phải. Vì bà ấy lúc đó thật sự rất căm thù mẹ con - người đã cướp lấy hạnh phúc của bà ấy. - Ông ta nói.
Vũ bây giờ có rất nhiều những câu hỏi luôn xoay quanh đầu mình, anh không
hiểu Hàn Phong sao làm thế? Tình cảnh năm đó là như thế nào anh thật
không hiểu gì hết.
- Ta sẽ kể cho con biết.
- Cách đây hai mươi sáu năm về trước ta đã phụ lòng của Vân Nhi - mẹ Hàn
Phong và cưới Hoài Vân - mẹ của con về làm vợ ta. Vân Nhi và Hoài Vân
vốn là bạn thân, Vân Nhi không ngờ bạn mình lại có quan hệ với chồng
mình sau đó còn mang thai thật khiến cô ấy tức giận. Lúc Hàn Phong được
hai tuổi cùng là khi con chào đời có lẽ đêm hôm ấy Vân Nhi đã đem con đi cho nhà họ Vương họ còn gọi con là Vương Lâm Vũ.
Ông ta ngưng một chút, Vũ mặt đã tái lại anh không ngờ mẹ mình lại là tình
nhân bên ngoài của ông ta còn mang thai sinh ra anh. Vũ nắm chặt bàn tay anh nghe tiếp câu chuyện.
- Về sau ta vì quá yêu thương mẹ con nên đã không ngó ngàng gì đến Vân
Nhi khiến cô ấy lâm trọng bệnh và qua đời ngay khi Hàn Phong vừa mười
lăm tuổi. Ta rất hối hận về việc này, ta đã khiến Hàn Phong không gặp
được mặt mẹ nó vào lúc cuối cùng. Hàn Phong rất tức giận về ta, thật
không ngờ lúc ấy nó đợi đến nữa đêm ta cùng Hoài Vân đi ngũ lại lẻn vào
phòng một dao giết chết Hoài Vân, rồi chạy đi từ đó nó luôn căm hận ta.
Ta biết nó cố nhịn ở bên ta để có được tất cả rồi sau đó lấy hết của ta
nhưng vì Hàn Phong là con ta nên ta không còn cách nào khác, và giờ một
người căm hận ta như nó lại chịu xin ta cứu cô gái đó mà bỏ đi cả lòng
tự trọng thì ta biết nó thật sự yêu cô gái đó và con nữa. Con đừng hận
Hàn Phong hãy tha thứ cho nó vì lúc đó nó không hề biết cân nhắc cũng
như bồng bột mà ra tay giết hại mẹ con. Được không Vũ?
Vũ nhíu mày lạnh lùng, anh giúp Hàn Phong thì cũng đã biết là mình sẽ tha
thứ cho hắn, anh biết hắn là vì quá tức giận nên mới phải làm thế. Vũ
gật đầu anh không tiếp tục nghe câu chuyện mà lại đứng lên muốn ra về,
sau khi cứu được Uyển Nhi có lẽ anh muốn đến nước Nga sinh sống anh muốn đến đồng hoa hướng dương đó, anh không hiểu tại soa lại là nước Nga hay là vì anh còn lưu luyến cô gái tên Dương Nhi. Cô ấy đã tỏ tình với anh
nhưng có lẽ anh chưa xác định tình cảm của mình nên mới phải làm vậy.
- Con đi đây, hẹn gặp lại.
- Khoan Vũ, gọi Hàn Phong ta đã tìm được nơi Triệu Tử Hào lẫn trốn.
Vũ cả kinh, không phải là người tên Wen đó còn chưa thông báo cho ông ta
làm, làm sao mà… Tuy là vậy nhưng Vũ vẫn gọi cho Hàn Phong đến hiện giờ
cứu Uyển Nhi là điều cần thiết nhất. Không ngờ chỉ trong vòng một ngày
từ lúc nhận được chiếc đĩ