
đến đây bây giờ em mau đi thay đồ rồi đến đây với anh.
- Đi đâu? - Tôi ngờ nghệch hỏi
- Em có đi không? - Hàn Phong nhếch môi nói.
- Được , chờ em.
Tôi lập tức đi thay một bộ đồ thật đẹp, hiện tại đã ngồi trên chiếc xe của Hàn Phong chờ đến nới mà hắn không hề bật mí.
- Tới rồi, xuống xe thôi. - Hắn đi vòng qua mở cửa xe cho tôi xuống, mỉm cười nói.
- Nhưng Hàn Phong này em có chuyện rất thắc mắc. - Tôi kéo ống tay áo hắn, ngước lên hỏi.
- Chuyện gì? - Hàn Phong ôm ngang eo tôi cùng tiến vào cánh đồng hướng dương xinh đẹp dưới ánh chiều tà.
- Tại sao Vũ lại phản bội anh rồi bây giờ lại quay về thế? - Tôi thật rất thắc mắc. Một người đa nghi như Hàn Phong thì làm có chuyện dùng lại
người đã phản bội hắn chứ?
- Cậu ta không phản bội anh, là kế hoạch giữa anh và cậu ta. - Hàn Phong cúi đầu đặt lên trán tôi một nụ hôn rồi nói.
- Kế hoạch gì? Sao không cho em biết.
- Cho em biết thì hỏng hết. - Hàn Phong mỉm cười trêu tôi.
- Anh … muốn chết à. - Tôi tức giận không ngừng đánh vào người Hàn Phong, nói vậy thế tôi không phải là kẻ phá hoại hay sao?
- Đừng nghịch nữa. Ngoan đi anh thương cục cưng à. - Hàn Phong ôm tôi vào lòng rồi mỉm cười nói.
Tôi ngừng lại động tác, đỏ mặt nhìn Hàn Phong. Hắn lấy ra chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh rồi nhìn tôi một cách triều mến.
Tim tôi đập liên hồi, cúi gằm mặt xuống. Ánh trăng lúc này đã nhô lên cao
tỏa sáng một vùng trời, tôi cũng biết rằng ánh mắt Hàn Phong bây giờ
cũng sáng rực như trăng vậy. Mặt tai đỏ bừng bừng.
Hắn lấy tay nâng mặt tôi lên ngang tầm mắt hắn rồi cất tiếng nói trầm khàn:
- Uyển Nhi gã cho anh đi. Đến cuối cùng người quan trọng nhất của anh, đó là em.
Tôi nhìn hắn, ánh mắt thăng trầm sáng rực rất đẹp không một chút giả dối.
Đây đúng là người mà tôi hằng mơ mộng từ thời còn bé, lúc nào cũng mơ có một chàng hoàng tử của mình và tôi. Tôi đã tìm được rồi, rất vui rất
hạnh phúc nhận lấy chiếc nhẫn và chủ động hôn lên môi Hàn Phong.
Cuối cùng chúng tôi đều đã chính thức được ở bên nhau, làm vợ hắn có thể nói đó là sự lựa chọn đúng nhất trong suốt cuộc đời của tôi.
Con rất yêu anh ấy, ba có phải cũng rất thương con sao? Hãy chấp nhận anh
ấy, ba có phải là vui thay con hay không? Con yêu ba và con cũng yêu anh ấy - cuộc sống của con
Năm năm sau…
Trong nhà trẻ Hoa mai thuộc dạng quý tộc có đứa bé dễ thương đang đứng trước
lớp, đứa trẻ này nhìn vào rất kháu khỉnh cực đáng yêu nhưng gương mặt
cậu ta lại toát lên một khí thế vương giả. Cậu đứng bên cạnh nghe tiếng
cô giáo nhỏ nhẹ truyền đến:
- Hôm nay có bạn học mới nào chúng ta cùng vỗ tay.
Cả lớp đều vỗ tay hân hoan, cô giáo cất tiếng hỏi cậu bé vừa đến lớp mình.
- Nào em mau giới thiệu về mình đi.
- Hàn Nhất Nam. - Cậu bé đáp cụt ngủn gương mặt không hề nở nụ cười, đối
với người ngoài cậu rất lạnh lùng không hề nói chuyện với bất kì ai duy
chỉ ở nhà mới nói vài câu là một người trầm tính.
- Này, cậu kiêu thế. - Cô bạn ngồi bên cạnh nhìn Nhất Nam xì một cái biểu môi nói.
Nhất Nam nhìn qua cô một cái, gương mặt trắng hồng bầu bĩnh trông rất đáng
yêu, cái biểu môi đó cũng khiến cậu bé thích thú nhìn một lúc rồi nhếch
môi im lặng không đáp lời.
- Xì. Đúng là đồ xấu xa kiêu ngạo.
- Cậu nói cái gì? - Nhất Nam quay mặt sang phía cô bạn ấy lãnh đạm nói.
- Tôi mới là nói cậu khó gần đến xấu xa đấy. - Cô bé vênh mặt lên nói. Cô bé đáng yêu này là Diệp Lâm Di, nổi tiếng xinh xắn lại không cao ngạo,
đối với mọi người cô bé rất hiền lại biết dịu dàng thục nữ tuy tuổi bé
như thế lại rất ra dáng một tiểu thư đài cát. Không hiểu sao hôm nay lại dữ dằn như thế.
- Tôi là không muốn nói chuyện với cậu, dữ như một con cọp. - Nhất Nam
nhìn bộ dạng của cô nhếch môi rồi nói, đối với cô bé này cậu ít nhiều
đều thấy thích thú xem ra ở trường thú vị hơn nhiều rồi.
- Cậu, cậu thật quá đáng tôi không thèm nói chuyện với cậu nữa, đúng là
tự cao tự đại. - Lâm Di nhìn Nhất Nam tỏ ra chán ghét đứng lên ý định
bước ra khỏi đó nhưng bị một chân Nhất Nam chặn lối đi khiến cô bé không tài nào đi được thật đúng với câu “ Hổ phụ sinh hổ tử” Hàn Phong và Hàn Nhất Nam đúng là cha nào con nấy.
- Cậu dám chắn lối tôi, có tin tôi đánh cậu hay không? - Cô bé sừng mặt
lên cãi với cậu bé mà cậu ta chỉ nhìn cô rồi cười khiến cô nàng càng
thêm giận dữ.
- Cậu muốn đánh, tôi sợ cậu không làm được. - Nhất Nam kiêu ngạo nói,
nhìn vào gương mặt đang đỏ ửng vì tức giận của Lâm Di mà mỉm cười thích
thú. Tuy mới năm tuổi mà Nhất Nam đã hoàn toàn giống với Hàn Phong, cả
ngoại hình lẫn khí chất.
- Có gì mà không được. Đó là do cậu nói, tới lúc đó đừng trách tôi. - Cô
bé mặt đỏ tía tai vung tay đánh không ngừng vào Nhất Nam, cậu bé không
làm gì chỉ ngồi im để mặc Lâm Di đánh, cậu xem những động tác đó như gãi ngứa cho cậu căn bản không quan tâm. Tiếng nói lạnh lùng vang lên:
- Cậu đánh đã đủ chưa?
Cô bé tay vẫn đánh vào cậu, cái miệng nhỏ nhắn chu lên nói:
- Còn chưa đủ.
- Còn chưa đủ? Cậu muốn tôi đánh cậu sao?
- Cậu dám đánh tôi, tôi liền mách với cô giáo. - Lâm Di mỉm cười rạng rỡ như ánh ban mai