
mắt chóng mặt mọi thứ đều xoay vòng trước mặt tôi.
- Uyển Nhi em sao thế? - Tiếng nói quen thuộc vang lên bên tai tôi, là
Hàn Phong chính xác là Hàn Phong. Nhưng tôi không thể giết hắn vào lúc
này, thật ngu xuẩn khi làm như vậy.
- Tôi đau đầu, Phong đừng đi đừng đi. - Tôi bắt lấy tay hắn, ngã đầu vào hắn cố gắng diễn thật sướt mướt.
- Tôi không đi, không đi. - Hàn Phong ôm chầm lấy tôi, hai tay siết chặt, đầu tôi lúc này đã hoàn toàn dựa vào hắn.
- Cảm ơn. - Tôi mỉm cười trong lòng, thật sự là tôi đã gần đạt được mục
đích chỉ chờ tối nay thôi, chỉ tối nay là tôi sẽ có thể trả thù cho ba
tôi rồi. Tuy trong lòng đang mỉm cười đắc thắng nhưng thật sự là bên
ngoài nước mắt lưng tròng trông đáng tội nghiệp, vì kế hoạch vĩ đại tôi
nhất định phải hoàn thành vai diễn một cách xuất sắc không thể có một li sai sót.
Hàn Phong không ngừng vỗ lưng trấn an tôi, hắn thường làm như thế mỗi khi
tôi hoảng sợ. Có một chút lung lay nhưng tôi nhanh chóng lấy lại lí, hắn thì yêu thương gì tôi chẳng qua ở bên tôi vì chưa tìm được người thích
hợp thôi, cũng như bây giờ Thiên Băng về rồi lập tức đá tôi sang một bên không thương tiếc thì tội tình gì phải nghĩ đến việc tha thứ cho hắn,
không bao giờ. Tôi đã từng nói tồn tại trong tôi chỉ có nỗi uất hận sâu
sắc đối với hắn. Ánh mắt trở nên gian xảo hơn bất cứ khi nào, tôi khép
mi lại yên phận nằm trong lòng hắn.
Một lúc lâu sau Hàn phong mới cất giọng.
- Sao em lại ngất xỉu thế?
- Em... Là do em tượt chân ngã, không sao đâu. - Tôi vội nói. Nếu để hắn tìm ra nguyên nhân thì cũng chẳng có gì lợi ích cả.
- vậy được, anh sẽ bảo người ở đây chăm sóc em. - Hàn Phong buông tôi ra
động tác muốn đứng lên. Thấy thế tôi nhanh chóng kéo tay hắn xuống, ôm
chặt lại.
- Phong, em chỉ muốn anh ở bên em.
Hàn Phong ngạc nhiên nhìn tôi khiến tôi cảm thấy sợ hãi. Không phải hắn đã
phát hiện ra điều gì khác thường chứ? Nhưng chỉ một chút sau hắn đã nở
một nụ cười yên lặng ngồi bên cạnh tôi, cùng nhau đan tay mười ngón.
Chúng tôi ngồi như thế cho đến khi trời tối hẳn...
- Em không ăn cơm hay sao?- Hàn phong cười.
- À không em muốn đi ngủ. - Tôi vội kéo hắn lại, để một tay hắn lên đầu tôi nằm xuống nhắm mắt lại.
- Ừm.
Hàn Phong dựa vào thành giường im lặng không nói gì tay vẫn đặt ở đó. Trong lòng hắn hiện giờ đang hiện lên rất nhiều câu hỏi. Ánh mắt nhíu lại,
rồi sau đó buông đi hàng mi che khuất đôi đồng tử nghi ngờ.
Trời bây giờ đã là nữa đêm, có lẽ hắn cũng đã ngủ rồi. Tôi mở to đôi đồng tử nhìn vào người bên cạnh. Ánh trăng bàng bạt chiếu lên gương mặt cương
nghị đang ngủ say phát ra thứ ánh sáng dìu dịu.
Tôi cũng không muốn giết anh nhưng anh lại là người giết chết ba tôi. Thật xin lỗi.
Tôi đi đến hộc bàn bên cạnh chiếc giường, nhẹ nhàng mở ra một ngăn kéo cầm
lấy khẩu súng mini ở bên trong. Hàn Phong đã từng nói rất tin tưởng tôi, hắn nói tôi không bao giờ phản bội hắn nên hắn đã để súng ở đây rồi
chính giờ phút này, người mà hắn một mực tin tưởng lại chĩa súng thẳng
vào người hắn không chút do dự.
Tôi đi chầm chậm đến, hai tay nắm chặt khẩu súng mồ hôi liên tục ứa ra. Cười? Hắn là đang cười hay sao? Không lẽ....
Thật sự là vậy rồi, đôi mắt mở to nhìn thẳng về phía tôi rồi lại nhìn đến
cây súng tôi cầm trên tay mà nở ra một nụ cười bàng bạt.
- Giết tôi à? - Giọng nói trầm thấp vang lên, đúng chất âm độ. ( ý JenRee là lạnh đúng âm độ c, quá mức lạnh lẽo. )
- Phải. Tôi...tôi phải giết anh. - Tôi run rẩy nói, mang theo một tia hoảng sợ khi hắn nhìn trực diện về phía tôi.
- Em nghĩ giết được tôi không? - Hàn Phong vẫn giữ nguyên tư thế, nhếch nhẹ môi nhìn tôi khinh thường.
- Được. - Tôi nắm chặt hơn khẩu súng trong tay.
- Không thể nào.
Trong khi tôi còn chưa nhìn thấy gì thì Hàn Phong đã đến được chỗ tôi, đứng
phía sau mà kìm hãm tôi trong vòng tay hắn, khẩu súng rơi bộp xuống đất.
- Buông tôi ra. - Tôi hét toáng lên, chân không ngừng đạp đá.
- Nói, sao em muốn giết tôi? - Hàn Phong vẫn giữ chặt phía sau tôi, hơi
thở lạnh lẽo phả vào lỗ tai tôi, lạnh đến mức khiến tôi rùng mình.
- Anh là hung thủ giết người, anh là người giết ba của tôi. - Tôi thổng khổ hét lên, sự thật này tôi cũng không muốn nhắc đến.
- Ba em là ai? - Tôi nhìn thấy hắn nhíu mày.
- Ba tôi là Trần Trọng Lâm, là người mà do anh dựng nên chuyện tai nạn
ngoài ý muốn để che giấu hành vi ghê tởm của mình. - Tôi bất lực hét
lên, nước mắt được dịp rơi lã chã xuống cánh tay rắn chắc của hắn, một
cái nhíu mày thoáng qua.
- Hắn ta đáng chết. - Hàn Phong lạnh lùng nói, gương mặt không chút cảm xúc như là đang làm chuyện quang minh chính đại.
- Anh có còn là con người không hả? - Tôi vùng vẫy cố thoát khỏi vòng tay hắn , tôi không muốn trả thù để phải đối diện với hắn nữa, một con
người máu lạnh đến đáng sợ. Tôi bây giờ muốn đi, muốn rời xa nơi này.
- Em muốn giết tôi, tôi còn chưa xử lí em. - Hàn Phong tức tối hét lên giận dữ.
- Anh giết chết tôi luôn đi, giết chết tôi luôn đi đồ ma quỷ. - Tôi gào lên bất lực.
- Không thể, tôi phải ngày ngày hành hạ em để cho em muốn chết cũng không