Polaroid
Bóng Hoàng Hôn

Bóng Hoàng Hôn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323015

Bình chọn: 8.00/10/301 lượt.

nh tâm đắc nhất là cái đoạn nào vậy?

Lê Văn quay qua nhìn Phượng rồi nhún vai:

- Tôi thấy thì... toàn bộ bài giảng... vì ít ra nhờ ông ấy mà tôi mới có dịp được lặng lẽ ngắm Phượng... Tôi thấy Phượng đẹp vô cùng.

Phượng đỏ mặt:

- Con người anh đáng xuống địa ngục lắm.

- Nếu có Phượng cùng đi thì tôi không sợ gì cả!

Lê Văn nói làm Phượng cười.

- Con người tôi làm bất cứ điều gì cũng suy nghĩ chín chắn, không hại ai, không làm điều gì trái lương tâm. Thì làm sao có chuyện xuống địa ngục? Thôi đừng nói nhiều nữa, sắp đến nhà tôi rồi đấy. Vào nhà nói chuyện mà giữ lời nhé.

Lê Văn lắc đầu:

- Tôi thấy ở nhà Phượng, ba má và cả cậu em đều có vẻ hiền lành cả, chẳng ai chấp nhất gì đâu.

Trúc Phượng nhìn Văn:

- Em trai tôi nó biết anh đấy. Nó nói là lúc còn ở Trung học anh là người nổi tiếng đào hoa, lắm bạn gái, đúng không?

- Ồ, oan cho tôi quá! Lê Văn kêu lên - Trái tim tôi chỉ có một, tại cái cô kia cứ chực sẵn ngoài cổng trường. Tôi biết làm sao hơn? Phượng cũng biết đó, nào phải là lỗi ở tôi chứ?

Trúc Phượng cố ý nói:

- Xuân Kỳ nó có nói oan anh cũng chẳng sao, tôi hứa sẽ không mách lại cho Bội Hoàng chuyện này là được rồi.

- Tại sao lại có Bội Hoàng ở đây nữa? Cô gả cô ấy cho tôi từ bao giờ? Tôi cũng nào có nhờ cô làm mai đâu?

Phượng cười:

- Hôm qua tôi đã trông thấy tiếng sét giữa hai người. Không lẽ tôi đã nhìn lầm?

Lê Văn thành thật:

- Tôi không phủ nhận chuyện Bội Hoàng đẹp, nhưng cô ấy quá đẹp nên hơi có khoảng cách. Mà không lẽ gặp người đẹp là tôi phải yêu? Nếu vậy, giữa tôi với Phượng thì sao?

Phượng cười:

- Không lẽ... Anh lại có tình yêu bao la như vậy à?

Đã đến trước cửa nhà phương, Lê Văn dừng lại.

- Tôi không định vào nhà, Phượng ạ.

Trúc Phượng nhún vai:

- Lạ không? Tôi cũng không yêu cầu anh vào, chỉ tại anh tự ý đi theo đến đây.

- Tại tôi thích có người chuyện vãn. Còn chuyện vào nhà lúc này có tính đường đột quá! Hay là mình tìm nơi nào nói chuyện đi.

Lê Văn nói làm Phượng phân vân, nàng nhìn xuống chưa biết xử trí ra sao, Lê Văn

nói:

- Thế nào? Phượng không phản đối chứ?

Trúc Phượng nhìn lên:

- Anh không hề cho tôi biết đi đâu làm sao tôi tính?

- À, dĩ nhiên là chẳng đi đâu. Ăn trưa này, sao đó kiếm chỗ nào đó nói chuyện hoặc xem phim chẳng hạn.

Phượng nói rồi tiếp:

- Nếu anh không muốn vào nhà, thì đứng chờ đây, tôi sẽ vào trong xin phép ba mẹ tôi một tiếng.

- Vâng. Lê Văn đồng ý - đi nhanh nhanh nhé.

Truc Phượng vào trong chỉ mấy phút sau đã ra ngay, đôi môi không biết vì sao lại đỏ hồng, chỉ nghe Phượng nói:

- Thôi đi nhanh lên, đừng đứng mãi một chỗ thế này.

Lê Văn chỉ chờ có vậy, anh chàng vội vã nắm lấy tay Phượng bước ra đãu hẻm.

- Chúng ta tìm chỗ nào đó dùng cơm trưa trước nhé.

Lê Văn đề nghị, Trúc Phượng ngập ngừng.

- Cũng được. Chỗ nào bình dân thôi, đừng có đắt lắm.

- Bộ cô sợ tôi không đủ tiền trả à?

- Không phải. Phượng lắc đầu nói - Hôm nay anh mời tôi thi hôm khác tôi phải mời lại anh. Sợ lúc đó tôi không có tiền mời anh ăn sang chứ?

Lê Văn nhìn Phượng có vẻ ngạc nhiên. Vì ít có người con gái nào thực tế như Phượng. Lê Văn gật gù.

- Được rồi, tôi biết cách tính toán.

Cả hai ngồi xích lô đến một đại lộ. Họ ghé vào một cửa hàng ăn nhỏ nhưng bày trí khá lịch sự. Mỗi bàn có một chiếc đèn bàn với ánh sáng thật dịu. Văn chọn một chiếc bàn nơi góc vắng và hai người ngồi đối diện nhau.

- Anh thường đến đây lắm sao có vẻ quen thuộc như vậy?

Phượng hỏi, Văn thú nhận:

- Có đến mấy lần để né tránh cái căng thẳng ở nhà.

- Né tránh căng thẳng ở nhà? Phượng cười - Anh có óc hài hước cao độ đấy.

Hai người gọi hai đĩa cơm Dương Châu, hai ly nước ngọt. Văn tiếp:

- Không phải tôi khôi hài đâu. Thât ra thì không khí ở nhà tôi cũng khá căng thẳng.

- Vậy à? Sao tôi thấy anh có vẻ yêu đời vậy?

- Biết giải thích thế naò? Thôi để từ từ cô sẽ tìm hiểu.

Phượng nghiêng đầu:

- Anh làm như có cả một tâm sự thầm kín. Ai tin?

- Tâm sự? không biết... Cũng có thể vì tôi đòi hỏi nhiều quá, vì vậy hay cảm thấy cô đơn, thất vọng, đau khổ.

Phượng lắc đầu:

- Nhìn cái bề ngoài của anh không ái tin chuyện đó. Không lẽ anh có đến hai nhân cách?

- Tôi cũng không biết. Lê Văn lắc đầu nói - Nhưng cũng có thể là như vậy, khi ở giữa đám đông con người tôi như trỗi dậy. Tôi hò hét, pha trò, vui đùa thoải mái. Nhưng khi quay về nhà một mình tôi lại thấy thất vọng, cô độc, buồn thảm.

Phượng chợt như hiểu ra:

- À vậy thì cái hôm khai giảng; anh đã đuổi theo tôi chẵng qua chỉ là để bám víu, để tìm một điểm tựa... để tránh lạc lõng phải không?

- Thú thật, lúc nào tôi cũng sợ cô đơn. Tôi tìm mọi cách để che giấu con người thật của mình... nhưng vẫn không làm được. Trúc Phượng, cô thấy là tôi phải làm sao đây?

- Tôi không biết, trước kia tôi nghĩ là con người anh khá đơn giản, không ngờ anh lại phức tạp như vậy... Nhưng tại sao anhh không tự tìm hiểu xem mình muốn gì rồi sống thoải mái có phải hay hơn không?

- Tôi không phải là người sống vì người khác nhưng tôi cũng không thể cưỡng lại ý nghĩ: ”Người ta đã nghĩ mình sống thế nào? "

- Đấy là bi kịch

- Vâng đó là bi k