XtGem Forum catalog
Bóng Hoàng Hôn

Bóng Hoàng Hôn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322962

Bình chọn: 7.00/10/296 lượt.

mình yêu.

Bà Thục Trinh nói:

- Con đã lý tưởng hóa tình yêu nhiều quá. Nhưng thực tế không phải vậy đâu, cũng có thế như lời con nói nhưng chỉ là lúc ban đầu, bao giờ đụng rồi con khắc biết.

Trúc Phượng đứng dậy.

- Coi như mẹ đúng đi, nhưng mà hôm nay làm sao vậy. Chúng ta chỉ lo nói chuyện người khác không.

Bà Thục Trinh cười:

- Nếu con không muốn nói chuyện người khác thì nói chuyện của con đi?

- Con à? Trúc Phượng nhún vai - Con chưa có gì cả. Trái tim bằng đá hoa cương của con chẳng ai dám chui vào, họ sợ vỡ đầu.

Bà Thục Trinh lắc đầu:

- Con gái của mẹ lớn rồi mà chẳng biết lo gì cả.

Ngay lúc đó có tiếng động bên ngoài cổng. Có lẽ ông Khiêm đi làm về bà Thục Trinh đứng dậy, còn Trúc Phượng vội vã đi rót nước.

Bà Trinh đón chồng với nụ cười:

- Hôm nay cuối tuần, em có làm thêm thức ăn. Cái món thịt xào tương mà anh ưa đó.

- Vậy thì cảm ơn em.

Ông Bình Khiêm bước vào nhà. Vừa ngồi xuống ghế Trúc Phượng đã mang trà ra,

Ông Khiêm có vẻ ngạc nhiên:

- Hôm nay cuối tuần mà Trúc Phượng với Xuân Kỳ không có đứa nào đi đâu chơi à?

- Dạ không. Phượng nói - Em Kỳ của con đang học trong phòng.

Ông Khiêm gật đầu, hôm nay ông có vẻ khá vui.

- Tháng này cha được lãnh thêm tiền phụ trội. Bữa nay cả nhà ta lại có mặt đông đủ. Vậy để cha đưa cả nhà đi xem phim nhé?

Xuân Kỳ nghe nói chạy vội ra. Cậu ta dù gì cũng chỉ là một đứa bé mới lớn.

- Thật vậy hở cha? Nếu vậy thì hoan nghênh cả hai tay.

Ông Khiêm nhìn con trai cười. Một buổi xem phim đối với gia đình khác chẳng nghĩa lý gì, nhưng với nhà Phượng phải nói là một sự kiện lớn.

Ông Khiêm nói thêm:

- Xem xong phim, chúng ta sẽ đi ăn một bữa hủ tiếu mì nữa.

Hai chi em Phượng nhìn nhau kinh ngạc. Cha hôm nay có vẻ hào phóng quá.

Nhưng nghĩ lại, Phượng thấy tiếc tiền nên nói:

- Thôi khỏi, mình xem phim là đủ rồi cha ạ.

Xuân Kỳ cũng nói vào:

- Vả lại, hôm nay mẹ cũng có làm thêm thức ăn ngon. Ăn ngoài phí lắm.

Ông Khiêm cảm động nhìn con. Ông biết mình là người có phúc vợ hiền, con ngoan. Thế này thì nghèo nào có nghĩa lý gì? Và để giấu đi nỗi xúc động, ông đứng dậy đi vào phòng.

- Thôi được, tùy ý các con đấy. Còn phim thì mấy mẹ con lật báo ra xem chọn đi.

Thế là ba mẹ con xúm xít quanh tờ báo, bàn cãi một hồi, bà Thục Trinh chọn một cuốn phim xã hội nước ngoài. Bản thân bà Trinh thì không ưa xem phim lắm. Phượng biết mẹ chọn phim là vì các con, nên nói:

- Bạn con bảo phim này khá nặng nề, tình tiết lại không bằng phim tình cảm của mình mẹ ạ.

Xuân Kỳ góp ý:

- Con cũng thấy vậy. Đây cũng không phải là loai phim trong nước? Tình tiết vừa gần gũi hơn lại khỏi phải sắp hàng chờ đợi.

Cuối cùng, phim trong nước được chọn.

Lâu lắm rồi cả nhà mới được đi phố một lần. Con đường lúc nào cũng dập dìu người qua lạị đèn đuốc đủ màu sáng choang. Bà Thục Trinh thật vui, thật hạnh phúc. Bà đi giữa chồng con mà thấy kiêu hãnh.

Mua vé xong, thời gian còn rộng rãi nên ông Khiêm đề nghị cả nhà đến các tiệm bách hóa xem hàng. Hàng hóa đầy ắp, ở đây lại bán toàn hàng dành cho khách sang, nên gia đình Phượng chỉ ngắm hơn là có ý mua. Ông Khiêm thỉnh thoảng canh giờ, còn mười phút nữa đến giờ chiếu ông mới giục mọi người quay về rạp.

Trên đường đi, còn khoảng ngắn nữa đến rạp hát thì có tiếng gọi giật:

- Trúc Phượng! Trúc Phượng!

Phượng giật mình quay lại, thì ra là Lê Văn. Lê Văn cũng nhìn thấy Phượng đi với gia đình nên hỏi:

- Đây là hai bác phải không Phượng?

- Vâng. Và Phượng quay sang giới thiệu với cha mẹ - đây là anh Lê Văn...

Rồi Phượng quay lại Văn.

- Sao anh về sớm vậy? Còn Bội Hoàng đâu?

Lê Văn lắc đầu.

- Cô bỏ đi xong thì không khí trở nên tẻ nhạt. Cái thái độ lầm lầm lì lì của Bội Quân làm tôi không chịu nổi, nên dùng cơm xong là tôi về ngay... À... cả nhà đi xem phim à?

- Vâng. Trúc Phượng lúng túng trước cặp mắt thăm dò của mẹ - Xem phim nội địa... Thế còn anh? Một mình đi bát phố à?

- Cũng định xem phim. Lê Văn nhún vai nói - Nhưng mua không được vé nên chắc phải về ngủ thôi.

Trúc Phượng quay lại năm tay mẹ nói:

- Thôi chào anh, chúng tôi đã đến giờ rồi.

Còn bà Thục Trinh lại cười với Văn:

- Lúc nào rảnh mời cậu ghé qua nhà chơi.

- Vâng.

Và Lê Văn chào cả nhà rồi bỏ đi. Trúc Phượng có vẻ không vui, cằn nhằn:

- Mẹ sao mời hắn đến nhà chi vậy?

Nhưng bà Thục Trinh chỉ yên lặng. Không phải chỉ có Trúc Phượng không vui mà cả Xuân Kỳ cũng kém vui.

Sáng sớm thức dậy, Trúc Phượng đã thấy Xuân Kỳ ngồi ngoài sân ôn từ vựng Anh ngữ. Nàng rất vui, vội đi ra sau rửa mặt.

Phòng khách hoàn toàn vắng. Hôm nay chủ nhật, bà Thục Trinh mặc dù không đi làm nhưng cũng có được một ngày nghỉ, vì không phải dậy sớm để lo thức ăn sáng cho chồng con. Trúc Phượng thương cha mẹ, nên làm gì cũng rón rén, nhẹ nhàng để cha mẹ được nghỉ ngơi.

Sau khi làm vệ sinh xong, Phượng vào phòng mở tủ quần áo lựa chọn trong số áo quần ít ỏi, một chiếc váy đầm trắng. Phượng mặc vào rồi ngắm mình qua gương, mái tóc hớt ngắn ôm lấy khuôn mặt tròn, người Phượng như đầy sức sống. Phượng cầm lấy ví tiền, rồi xuống nhà bếp lấy hai miếng bánh mì nướng, một ly trà nóng dằn