Disneyland 1972 Love the old s
Bong Bóng

Bong Bóng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323102

Bình chọn: 8.5.00/10/310 lượt.

cô nghĩ đủ các giả thiết, nếu như không phải bỏng nước mà là thứ khác, là dầu nóng thì sao, nếu bị bỏng cả người hoặc là dây điện chạm vào nước…

Kiều Cận Nam kéo tay cô, Đỗ Nhược hất ra lần nữa, mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm anh: "Không quan tâm thì đừng có sinh ra? Giao thằng bé cho một gia đình yêu trẻ con cũng tốt hơn là sống với anh! Chỉ vì ích kỷ của bản thân, sinh con ra mà không thèm quan tâm đến nó, công việc quan trọng hơn cả con trai? Kiếm tiền quan trọng như vậy sao? Người như anh không xứng có Dĩ Mạc hiểu ..."

Lời chưa nói hết đã bị chặn lại.

Kiều Cận Nam lại gần, dùng môi chặn lại lời Đỗ Nhược.

Hành lang bệnh viện yên tĩnh trở lại.

Đỗ Nhược nghe thấy tim của mình đập mạnh, hoảng sợ lui về sau hai bước, lại bị Kiều Cận Nam giữ chặt gáy.

Nụ hôn của anh không mạnh mẽ bức người ngược lại rất mềm mại ôn hòa, giống như thức ăn ngon dâng tới miệng, một lúc lâu mới buông cô ra, nhìn đồng hồ: "Tôi đưa cô về."

Đỗ Nhược bị anh kéo đi, cả đường cô chỉ rũ mắt xuống, cho đến khi lên xe, mắt cô cũng nhìn hướng khác, không nhìn thẳng Kiều Cận Nam.

Kiều Cận Nam không nói một lời, khi dừng đèn đỏ, đột nhiên nói: "Tôi xin lỗi."

Đỗ Nhược không ngờ anh có thể nói ra ba chữ này, cô ngạc nhiên quay đầu lại nhìn anh.

Mắt anh nhìn thẳng, sắc mặt lãnh đạm không nhìn ra tâm tình, thấp giọng nói: "Khi tôi bằng tuổi Dĩ Mạc đã tự lập."

Đỗ Nhược trừng mắt nhìn anh, Kiều Cận Nam tiếp tục nói: "Tôi nghĩ bé trai nên độc lập một chút, dù ở phương diện tình cảm hay giải quyết công việc, đối với tương lai của con tốt hơn."

Kiều Cận Nam dừng một lúc mới nói: "Tôi sẽ suy nghĩ vấn đề này."

Đỗ Nhược nhếch môi: "Ba chữ kia anh nên nói với Dĩ Mạc, thằng bé luôn miệng khóc đòi bố."

Kiều Cận Nam không nói gì, chỉ nắm chặt tay cô.

Đỗ Nhược rút tay ra, kiều cận nam nhướng mày: "Nắm tay bạn gái, có vấn đề gì không?"

Đỗ Nhược rũ mắt xuống: "Lái xe chú ý an toàn."

Đến ngõ hẻm, Đỗ Nhược lưu loát xuống xe, không ngờ Kiều Cận Nam cũng xuống theo.

Đỗ Nhược ngạc nhiên nhìn anh.

Kiều Cận Nam đút hai tai trong túi, lạnh nhạt nói: "Đưa bạn gái về tận nhà, có vấn đề gì không?"

Quãng đường chưa đến 100m, Đỗ Nhược không nói gì, đi trước một mình, Kiều Cận Nam giữ tay cô lại.

Đèn trong ngõ lại hỏng, cả con đường đen như mực, nhưng có ánh trăng vẫn có thể thấy Đỗ Nhược đang nhíu mày.

"Tôi tự đi được..." Cô rụt tay lại mà không hất ra.

"Tôi nghĩ buổi tối đưa bạn gái về nhà, nắm tay bạn gái cũng là bản năng của đàn ông."

“ Tôi quen thuộc con đường này hơn anh."

"Ai biết cuối con đường này có cái gì?"

Không ngờ Kiều Cận Nam lại nói đúng, cuối con đường hai người nắm tay nhau đụng phải một người.

Hà Khâm Sinh tựa người vào vách tường chờ Đỗ Nhược trở về. Trong bóng đêm, thân hình Hà Khâm Sinh không rõ ràng, nhưng Đỗ Nhược vẫn nhận ra ngay, theo bản năng cô lui về phía sau, muốn thoát khỏi bàn tay Kiều Cận Nam nhưng anh lại càng giữ chặt tay cô, còn hơi dùng sức, kéo cô về phía mình.

Kiều Cận Nam cười nhẹ: "Hà tiên sinh, gần đây thật hữu duyên."

Mắt Hà Khâm Sinh thoáng qua một tia lạnh lẽo, đuôi mắt cong lên nhưng không hề có ý cười: "Phải nói là gần đây Kiều tiên sinh càng ngày càng rảnh rỗi."

"Lúc rảnh rỗi thì đưa bạn gái về nhà." Kiều Cận Nam kéo Đỗ Nhược về phía trước, đối diện với Hà Khâm Sinh.

Ánh mắt Hà khâm sinh dừng lại trên người Đỗ Nhược.

Đây chính là lợi thế của đôi mắt đào hoa, ánh mắt luôn luôn mang theo chân tình làm người ta mơ mộng hão huyền.

Đỗ Nhược né tránh không dám nhìn thẳng vào mắt anh ta.

Hà Khâm Sinh cười cười: "Nhược Nhược, lại đây."

"Hình như Hà tiên sinh phải chú ý cách dùng từ?" Kiều Cận Nam nói chen vào.

"Vậy theo Kiều tiên sinh tôi nên nói thế nào thì phù hợp?"

"Hà tiên sinh gọi như thế sẽ làm tôi có ảo giác người bên cạnh tôi là Tống Như Nhược. Tuy hơn kém hai chữ nhưng khác nhau một trời một vực, Hà tiên sinh nên thận trọng một chút."

Hà Khâm Sinh cười khẽ: "Từ trước tới nay tôi luôn gọi cô ấy như thế. Phải không, Nhược Nhược?"

"Tôi không quan tâm đến chuyện trước kia, nhưng bây giờ Hà tiên sinh xem xét lại vị trí của mình." Kiều Cận Nam lạnh giọng xuống.

Hà khâm sinh cười lạnh: "Vị trí của tôi, tôi biết rõ. Còn Kiều tiên sinh, việc làm ăn hay người cũng được, chỉ cần là thứ tôi coi trọng thì anh càng hứng thú đúng không?"

Hà Khâm Sinh tiến về phía trước, đối mặt với Kiều Cận Nam.

Hai người tương đối cao, một người thái độ cao ngạo, một người vẻ mặt lạnh lẽo, âm thầm so khí thế, giống như có cơn gió rét thổi qua, trời đêm càng thêm rét buốt.

"Đúng như Kiều tiên sinh nói, những khác đều có thể, nhưng Nhược Nhược thì không." Hà Khâm Sinh nhìn chằm chằm Kiều Cận Nam, ánh mắt lạnh băng, giọng nói kiên định, nắm lấy tay còn lại của Đỗ Nhược, kéo cô lại gần mình: "Đi theo anh, anh có lời muốn nói với em."

Kiều Cận Nam dùng sức: "Muốn dẫn cô ấy đi, hẳn là phải hỏi ý kiến bạn trai có đồng ý không?"

"Nhược Nhược, chúng ta phải nói chuyện rõ ràng, em đừng dây dưa với loại người này!"

"Đỗ Nhược, cô dám đi cùng anh ta xem?"

Đỗ Nhược chỉ thấy cổ tay càng ngày càng đau, cô cố vùng vẫy nhưng không