Disneyland 1972 Love the old s
Bồi Hồi

Bồi Hồi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321713

Bình chọn: 9.5.00/10/171 lượt.

Hy vọng tiếp tục kéo dài khoảng thái bình này, đã phi thường chán ghét chiến tranh rồi.

Mặc dù có chút sai lầm với tính toán ban đầu của nàng, trải qua thiếu chủ và các ca ca giúp đỡ, đi theo phương hướng quỷ thần. Nhưng cũng không có gì không tốt. Nàng hiểu được hy vọng của bách tính, không ngăn cản mộng tưởng của bọn họ.

Nàng quả thật chữa khỏi cho mẫu thân tỷ muội hoặc thân quyến của họ, đối đãi ôn hòa với bọn họ, ôm trong lòng Kiêm ái của Mặc gia. Đích thực là có chút tính kế của riêng mình, nhưng nàng không hề vứt bỏ thân phận Mặc gia của mình.

Cho rằng nàng xuất từ Mặc môn là điềm lành… vậy theo quan điểm Minh quỷ của Mặc gia, cũng không tính là sai.

Mà chúng bách tính, cũng báo ơn nàng, mỹ hóa nàng, không để cho những tin đồn tình ái kia hại đến thanh danh của nàng, thậm chí là của tất cả nữ nhi Trần gia Giang Nam. Vì vậy nàng cũng nguyện ý biếu tặng lại, hình thành vòng “tuần hoàn lương tính” tương thiện lẫn nhau.

Những thứ này, nàng chỉ cần trong một cái chớp mắt là có thể từ trong đầu nhoáng lên một cái đã hiểu, nhưng muốn giải thích cho người minh bạch, khó khăn dường nào.

Nàng ôn hòa nhìn Thập Nhất ca, một trong vài người nàng yêu nhất thế gian này.

Thật ra huynh ấy rất đau lòng, chỉ là nhắc đi nhắc lại để che giấu. Vì mái đầu đầy tơ bạc của nàng không tìm thấy một sợi tóc đen nào.

Hại nàng cũng thật khổ sở.

Trần Thập Nhất cúi đầu uống trà, sợ bị Hồi tỷ nhi nhìn thấy con mắt hắn đã đỏ lên, thoáng nhìn Kim Câu đến chêm trà, vẻ mặt hắn rét lạnh, đem đau lòng ném lên tận chín tầng mây.

“Hồi tỷ nhi.” Trần Thập Nhất nghiêm mặt, “Bát Ca phái người đưa tin cho huynh. Người của Bắc Trần đi xuống trước, đỡ cho huynh khống chế không được.”

Trần Thập Nhất rất phẫn nộ.

Trần Thập Thất lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, Bát ca ca á? Thật là.

Nàng chậm rãi cong lên một nụ cười ôn nhã, “Thập Nhất ca, huynh cứ hỏi. Muội biết gì đáp nấy. Huynh cũng biết rồi đó, muội chưa bao giờ giấu giếm các huynh chuyện gì.”

Mặc dù là em gái ruột của mình, nụ cười kiểu kia cũng đã thấy từ nhỏ đến lớn, Trần Thập Nhất – Mẫn Hành vẫn có hơi rét lạnh một chút… Sau đó là vô số vết thương tâm linh nghĩ lại mà đau đớn lòng.

Trên có một vị Quỷ Cốc Tử ca ca không cần bấm độn cũng biết trước mọi việc, dưới có một đứa em gái nghe một biết mười, nhìn rõ mọi việc. Kẹp ở giữa, hắn thực sự vô số lần rơi huyết lệ chua xót. Đó là chưa nhắc tới yêu nghiệt Trần gia Giang Nam đã xuất hiện lớp lớp, vất vả lắm mới lên kinh thành đọc sách, lại gặp phải một tên yêu nghiệt trong yêu nghiệt, Cửu vĩ hồ – Mộ Dung Hoài Chương, cùng lão ca và em gái hắn cấu kết với nhau làm việc xấu, kết thành một ổ hồ ly tinh, gây vô số họa, thường xuyên bị liên lụy.

Sở dĩ hắn có nhiệt tâm với phá án, thậm chí tạo được một cái mỹ danh “đệ nhất thiên hạ thần bộ” này… Cũng bởi vì so với đám yêu nghiệt và hồ ly tinh kia, đầu óc của tất cả tội phạm đều có vẻ không dùng được, khiến hắn kinh ngạc hơn nữa còn dễ dàng bắt được.

Con người luôn đối với chuyện gì đó có thiên phú đặc biệt ham thích… Hắn tuyệt đối không thừa nhận là một loại tâm lý bù vào cầu an ủi.

Chấn chỉnh một chút. Hắn tự cảnh cáo mình. Ngươi dù gì cũng là đệ nhất thần bộ Đại Yến, chớ nên dễ dàng bị em gái nhà mình bắt xuống ngựa.

Cho nên hắn càng nghiêm khắc thêm, túc mục nhìn Trần Thập Thất, “Chuyện của thiếu chủ Bắc Trần mọi rợ với muội là thế nào?”

Hỏi thế là được rồi, nhắm thẳng vào trung tâm vấn đề, không nên cho con bé có không gian tránh né.

Trần Thập Thất điềm tĩnh mỉm cười, “Trần thiếu chủ phái người đến Sơn Dương đón muội lên kinh, Thập Nhất ca, là huynh tận mắt nhìn thấy. Muội phụng mệnh Cự Tử, thiếu chủ lại phụng mệnh Cự Tử Bắc Trần, có gì mà không đúng ạ?”

Trần Thập Nhất có chút kinh ngạc. Đúng a, chiếu theo góc độ này hình như không có gì… không đúng! Thế quái nào lại bị nhiễu rồi!

“Đừng có giở trò cũ! Thằng nhóc kia phụng lệnh Cự Tử nó đến đây mỗi ngày sao?!” Trần Thập Nhất kích động .

“Đầu tiên, Thập Nhất ca, Trần thiếu chủ cũng không có đến mỗi ngày.” Trần Thập Thất ôn nhu chỉ ra lỗi sai, “Vả lại, Thập Thất ở kinh là vì hiệp nghị của Cự Tử Nam – Bắc Trần, mà thân phận của muội nhạy cảm, không nên liên lụy đến họ hàng ở kinh thành, cho nên thiếu chủ mới đảm nhiệm thân trưởng của muội, quan tâm cuộc sống của muội. Nếu không, một thất hôn phụ không có phẩm giai, không chỗ nương tựa như muội…” Nàng dừng một chút, “Sống không yên ở kinh thành này.”

Một mũi tên thẳng tắp này, trúng ngay hồng tâm, suýt nữa bức ra nước mắt của Trần Thập Nhất.

Thập Thất nương sống nương tựa vào hắn, ở cái nơi huyện Sơn Dương rừng thiêng nước độc kia, cũng từng bị người khinh thị bắt nạt qua – tuy nói những người đó kết quả cũng thê thảm không có ngoại lệ – nhưng cũng là một cây gai đâm nhức nhối trong đáy lòng hắn.

Thời đại này, phụ nữ bị hưu cơ hồ không có đất đặt chân. Sơn Dương đã như thế rồi, huống chi là cái kinh thành liều mạng để ý đến cùng này. Lại không có một nam tử tráng niên thân trưởng ra mặt xử lý, bị khi dễ quả thực là chắc chắn rồi.

Mặc dù hắn rất khẳng định dám trêu vào Thập Thất nươn