Snack's 1967
Bồi Hồi

Bồi Hồi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321763

Bình chọn: 9.5.00/10/176 lượt.

hục.

Như vậy là ngốc đến bực nào a!

Kết quả thì sao? Không diệt vong dưới đao kiếm của quân vương Lưỡng Hán, không chết trong chiến loạn của Ngụy Tấn Nam Bắc triều, lại diệt vong tại lúc thiên hạ đã định trong tay của một đám bạo đồ tham lam ngu xuẩn.

Chuyện này hoang đường cỡ nào, các người làm sao có thể cam tâm?

Chiếc rương này không phải là tâm huyết của hậu duệ cuối cùng Pháp gia… Đây là bài ca phúng điếu, bài ca phúng điếu của bách gia điêu linh a, bài ca phúng điếu tràn ngập huyết lệ a.

* Hoài bích: thân ôm ngọc bích, chỉ người có tài.

Hòa Thị Chi Bích: (còn được gọi là Hòa Thị Bích) là một viên ngọc nổi danh trong lịch sử Trung Quốc. Nó không chỉ nổi tiếng là một viên ngọc hoàn hảo, ghi nhiều dấu ấn trong lịch sử mà còn được sử dụng như một đối tượng trong nhiều thành ngữ.

Nguồn gốc của Hòa Thị Chi Bích được Tư Mã Thiên ghi chép trong Sử kí:

Vào thời Xuân thu có một người tên là Biện Hòa, vốn là một tiều phu. Trong một lần lên núi kiếm củi, ông nhìn thấy chim phượng hoàng đậu trên một phiến đá. Biết phiến đá đó là ngọc quý, ông mang nó về nhà rồi đem lên kinh đô dâng cho Sở Lệ Vương. Thời đó, thợ làm ngọc trong cung không biết vật báu này, họ nói đó chỉ là viên đá bình thường. Sở Lệ Vương tức giận, ghép Biện Hòa vào tội dối vua, ra lệnh chặt đi một chân của ông.

Sau này Sở Vũ Vương nối ngôi, Biện Hòa chống gậy mang ngọc đến lần nữa và lần này ông bị chặt nốt chân còn lại. Nhiều người ái ngại cho ông, khuyên ông nên từ bỏ ý định dâng ngọc nhưng ông không nghe.

Khi Sở Văn Vương lên ngôi, Biện Hòa vẫn muốn dâng ngọc quý nhưng cả hai chân đều không còn, không thể đi được bèn ôm ngọc quý ngồi dưới chân núi Kinh khóc suốt 3 ngày 3 đêm, khóc đến cạn khô nước mắt, ra cả máu tươi. Có người đem chuyện này bẩm báo với Văn Vương. Văn Vương sai người đi hỏi Biện Hòa: “Người trong thiên hạ bị chặt chân rất nhiều, cớ gì ngươi lại đau buồn ghê ghớm vậy” . Biện Hòa đáp: “Tôi đau đớn không phải vì mất đôi chân, mà là vì bảo thạch này bị người ta coi là tảng đá, bề tôi trung trinh bị coi như tội khi quân, đúng sai đảo lộn mà đau lòng a” . Lần này, Sở Văn Vương đồng ý sai người cẩn thận phá bỏ lớp đá bên ngoài ra xem thử thì quả nhiên bên trong là một viên ngọc quý không tỳ vết.

Nhà vua mừng rỡ, để thưởng cho lòng trung thành của Biện Hòa, viên ngọc quý kia được đặt tên là Hòa Thị Chi Bích, hậu thế truyền là Hòa Thị Bích.

*

Trần Tế Nguyệt gấp gáp chạy tới, lại không gặp được Trần Thập Nhất, trong lòng còn có chút thấp thỏm. Hắn lúc nào cũng bận rộn không ngơi tay, chuyện công và chuyện Hiệp Mặc luôn luôn rối rắm quấn lấy nhau… Ngay cả anh ruột của Trần Thập Thất lên kinh cũng không kịp đón tiếp.

Kỳ thực, cũng không có nhiều thời gian gặp Trần Thập Thất.

…Liệu như vậy có ổn không? Nàng chưa bao giờ oán giận. Lúc nào cũng vậy, rất thấu hiểu, khoan dung.

Cho nên hắn áy náy, thấy nàng khóc đến đỏ sưng mắt, môi khô nứt, chỉ cảm thấy đau lòng vô cùng, cũng không cảm thấy nàng như thế có chỗ nào là khó coi.

“Thập Nhất ca… mắng cô?” Trần Tế Nguyệt ngượng ngùng ngồi xuống, Kim Câu Thiết Hoàn cũng không biết rõ hai anh em họ đang làm gì, chỉ biết là khiêng một cái rương gỗ đi vào.

Đột nhiên phát hiện, bản thân mình không biết an ủi người, đứng ngồi không yên, đành phải cẩn thận từng li từng tí đưa khăn tay cho Trần Thập Thất.

Nàng thảm đạm cười cười, chỉ cầm khăn tay, “Không phải.” Thanh âm có chút khàn khàn, chỉ chỉ rương gỗ, “Truyền nhân cuối cùng của Pháp gia… không còn nữa.”

Trần Tế Nguyệt cảm thấy nhịp tim và hô hấp của mình đồng loạt đều ngừng một nhịp. Lại một nhà… nằm xuống rồi. Nỗi lo lắng của rất lâu trước đây lại một lần nữa xông lên đầu.

Liệu Mặc gia cũng sẽ có vận mệnh như thế?

“Sẽ không.” Trần Thập Thất ôn hòa nói, “Sẽ không, giẫm lên vết xe đổ. Mặc dù chỉ có chút khái niệm mơ hồ… Có lẽ Nam Bắc Trần chúng ta, có thể bình an tiếp tục tiếp nối, không nhất định, phải dựa vào minh quân.”

Cổ họng nàng thật ra rất đau, viền mắt vẫn giống như bốc hỏa như trước. Nhưng hậu duệ cuối cùng của Pháp gia lưu lại một ý tưởng thú vị. Trần gia ở Lưu quận, mặc dù không cùng tông, nhưng cũng là một sự bảo hộ rất tốt… Nói không chừng là duyên phận.

Trong cõi U Minh, Pháp gia sẽ không chân chính đoạn tuyệt, do đó Mặc gia tiếp tục kế tục, là duyên phận.

Nhận lấy một bản nháp Trần Thập Thất đưa tới, Trần Tế Nguyệt đầu tiên là sửng sốt, không thể tưởng tượng nổi, nhưng nghĩ kỹ một chút lại cảm thấy, không phải là không thể, thậm chí còn là một điểm quá cường hãn.

“Hoàng gia sẽ không cho phép.” Trần Tế Nguyệt bình tĩnh nhận xét.

“Không cho phép bọn họ.” Trần Thập Thất cười nhàn nhạt, phi thường điềm tĩnh, lại có một chút sương hàn.

Ý tưởng của truyền nhân cuối cùng Pháp gia phi thường lớn mật, nếu bọn họ không bị diệt môn một cách khó hiểu, nói không chừng thật bọn họ đã làm thành rồi.

Đối với chuyện nguy hiểm “không cần minh chủ” này, vẫn luôn chờ đợi hậu duệ cuối cùng của Pháp gia phát cuồng, dứt khoát quyết định đá văng hoàng thất và quan liêu ra làm một mình.

Chủ nhược ắt thần cường. Chủ tử chân chính của