Bộ Bộ Kinh Tâm

Bộ Bộ Kinh Tâm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328984

Bình chọn: 10.00/10/898 lượt.

Mẫn Mẫn cho người sang gọi, nhắn nhủ nào là buổi tối phải đi, nào là ba tháng nữa mới gặp, nào là chúng ta phải tranh thủ thời gian ở bên nhau.

Nhược Hi nhìn Mẫn Mẫn, bề ngoài cười nụ, mà trong khóc thầm. Cô quận chúa này thật hiền lành chất phác, một ngày kia phát giác Nhược Hi lợi dụng mình, liệu cô có còn tin tưởng ai nữa không?

Sao phơi đồng trải rộng, gió thổi cỏ múa êm. Mẫn Mẫn hộ tống Thập tứ và Nhược Hi ra khỏi khu trại. Mỗi người dắt một con ngựa để ngụy trang, dọc đường không ai nói với ai câu nào. Cả ba đang chầm chậm bước, chợt nghe sau lưng có tiếng chân gấp gáp. Nhược Hi sực nghĩ ra, ngoái đầu nhìn thì quả đúng là Bát a ca, bèn dừng lại đợi chàng. Mẫn Mẫn cả kinh, lạng mình đến chắn trước mặt Thập tứ. Nhược Hi bèn trấn an:

- Không sao đâu, cách cách! Bát gia biết chuyện của chúng tôi.

Bấy giờ Mẫn Mẫn mới thở phào, nghiêng đầu nhìn Thập tứ:

- Anh cũng oai ghê thực, lên đường mà có cả tôi và Bát a ca đưa tiễn.

Thập tứ cười hì hì:

- Không dám! Không dám!

Bát a ca tiện thể đón lấy dây cương từ tay Nhược Hi, sóng bước bên nàng. Thập tứ đi hàng đầu, Nhược Hi vội vàng đuổi theo để đi bằng gã, cho Mẫn Mẫn và Bát a ca tụt lại sau.

Thấy Nhược Hi và Thập tứ đều im lặng, tưởng hai người buồn nỗi biệt ly, Mẫn Mẫn liền sải bước tới kéo tay Nhược Hi, nhưng mắt lại nhìn Thập tứ:

- Nếu anh thực bụng chân tình, lúc quay về hãy nghĩ cách xin Hoàng thượng ban Nhược Hi cho. Trông Nhược Hi trĩu nặng suy tư thế này, tôi cũng xót lòng.

Nhược Hi đang nghĩ cách đánh trống lảng, Thập tứ đã hấp tấp:

- Không dềnh dàng nữa, ta đi kẻo lỡ giờ!

Nói đoạn, gã liếc mắt về phía anh trai đằng sau, Bát a ca nén cười, gật gật đầu. Thập tứ bèn tạ từ Mẫn Mẫn:

- Ân tình của cô, ta nguyện ghi khắc trong tim. Xin để mai này báo đáp.

Mẫn Mẫn bĩu môi:

- Tôi nể mặt Nhược Hi thôi. Nếu anh thật lòng muốn trả ơn, thì tương lai hãy đối xử tử tế với Nhược Hi là được.

Thập tứ lúng túng, không dám nói nhiều nữa, gật đầu với Nhược Hi rồi tung mình lên yên, thúc ngựa lao vút đi. Nhược Hi dõi mắt trông theo, bụng bảo dạ, tống tiễn gã đi coi như cất xong gánh nặng, tiếp sau đây có thể tập trung tính toán chuyện nàng và Bát a ca được rồi.

Thấy Nhược Hi chong mắt nhìn mãi về nơi Thập tứ vừa khuất dạng, Mẫn Mẫn lắc lắc tay nàng, dịu dàng gọi:

- Chúng ta về thôi.

Nhược Hi thu ánh mắt, quay mặt lại nhìn cô, lòng đầy hổ thẹn, không nhịn được phải hỏi:

- Nếu một ngày kia, phát hiện ra tôi đã làm một việc lầm lỗi, liệu cô có tha thứ cho tôi không? Còn đối xử với tôi như hiện nay nữa không?

Mẫn Mẫn ngẩn người, vẻ nghi hoặc, không hiểu vì sao Nhược Hi lại nói như vậy. Nhưng thấy nàng nhìn mình đầy mong mỏi, cô nghiêm túc suy nghĩ, rồi đáp:

- Tôi không biết nữa. Phải xem là chị lầm lỗi chuyện gì đã. Chị mà lại làm việc không phải với tôi ư?

Nhược Hi lắc đầu cười gượng:

- Chỉ hỏi thế thôi. Cách cách dòng dõi cao sang, biết đâu một ngày kia tôi vô tình mắc lỗi với cô, bởi vậy cứ rào trước đón sau cho cẩn thận.

Mẫn Mẫn dẩu môi:

- Thế mà cũng nói được! Mất công tôi coi chị là tri kỷ.

Nói rồi, cô buông tay nàng tong tả bỏ đi. Nhược Hi vội nắm tay cô, vừa đi theo vừa phân trần:

- Chính vì tôi cũng coi cô là tri kỷ, nên tôi mới e ngại đấy.

Mẫn Mẫn chậm bước, trở tay nắm tay Nhược Hi, nghiêng đầu nói:

- Con gái thảo nguyên chúng tôi, đã nhận bạn rồi thì không dễ tuyệt giao thế đâu.

Nhược Hi gật đầu. Cả hai cùng cười. Nhưng Mẫn Mẫn cười sảng khoái thẳng thắn, còn Nhược Hi, nụ cười pha lẫn âu lo bồn chồn.

Bát a ca lặng lẽ đi theo hai người. Tới khu trại, Mẫn Mẫn chia tay họ để trở về lán riêng. Nhược Hi đưa mắt tiễn, xong cũng định đi về, Bát a ca bèn nhẹ nhàng bảo:

- Sang chỗ ta ngồi một lát.

Nhược Hi ngẫm nghĩ, rồi gật đầu. Chàng đi trước, nàng theo sau. Vào tới lán, Bát a ca bảo Lý Phúc ra canh cửa.

Còn hai người đứng đối diện nhau, chàng vươn tay cuốn Nhược Hi vào lòng. Nàng tựa vào ngực chàng, đầu ngả nơi vai chàng, nghe mùi thuốc đắp của chàng phảng phất. Lại tần ngần một lúc, nàng chầm chậm luồn cả hai tay qua hông chàng. Bát a ca căng người lên, càng ghì chặt nàng hơn.

Hai người yên lặng ôm nhau hồi lâu, rồi Bát a ca thì thầm bên tai nàng:

- Đợi tháng Chín về kinh, ta sẽ xin Hoàng a ma tứ hôn.

Nhược Hi áp đầu vào vai Bát a ca, không nói năng gì, chỉ siết mạnh vòng tay quanh mình chàng. Một lát sau, Bát a ca buông nàng ra, dắt nàng đến ngồi trên sập. Nhược Hi hỏi:

- Tay đỡ chút nào chưa?

Bát a ca gật đầu, mỉm cười nói:

- Vết bỏng không nặng, nhưng thái y nào thấy hoàng tử bị thương mà không căng thẳng, nên có hơi nói quá lên. Vết tên bắn thì nhờ thuốc của Cửu đệ chắc sẽ hồi phục nhanh. Dưỡng thương dăm bữa nửa tháng là lên ngựa được, trước khi về kinh nhất định ta sẽ dạy em cưỡi ngựa.

Nhược Hi cười hỏi:

- Có muốn em đọc sách cho nghe không?

Bát a ca lắc đầu:

- Hồi em chưa vào cung, có mỗi quyển Tống từ cũng không đọc được hết. Bây giờ thì cả Bản thảo cương mục cũng không tha, con gái thật chẳng mấy người chăm học hỏi như em.

Bản thảo cương mục là sách thuốc.

Nhược Hi nghĩ bụng, đều vì muốn lấy lòng Khang Hy cả, nhưng


Snack's 1967