
bảo dạ, sau này khỏi phải lo xa hộ nữa. Bọn họ từ nhỏ đã quen bày mưu tính kế, so ra mười nàng cũng không theo kịp một người bọn họ. Nàng vừa nghĩ vừa bước ra khỏi lán. Bát a ca nói vọng theo, nhẹ nhàng:
- Buổi tối, ta đợi em!
Nhược Hi đi dưới trời xanh tháng Sáu, mắt ngước nhìn những đám mây trên cao. Từ nay về sau không thể “lòng như mây bềnh bồng, đến đi không vướng bận” được nữa rồi. Thoáng cay đắng, nàng tự cổ vũ: hãy thỏa sức yêu chàng, hết dạ yêu chàng, để chàng toàn tâm toàn ý yêu mình đi!
Buổi chiều, dặn Vân Hương những việc cần chú ý cho ca trực buổi tối xong, Nhược Hi về lán riêng tắm rửa chuẩn bị. Nàng ngâm mình trong bồn tắm nhỏ nước hoa hồng, nhắm mắt ngẫm nghĩ giữa làn hương phiêu diêu, kể từ hồi trở về thời xưa, có thể coi như đây là lần hẹn hò đầu tiên nhỉ? Mãi cho đến khi cảm thấy thân thể đã thoang thoảng thơm, nàng mới chậm rãi đứng dậy.
Ngoài kiểu tóc thường ngày vẫn chải, Nhược Hi không thạo kiểu nào khác cả, nhưng loay hoay hồi lâu, nàng cũng vấn xong một kiểu mới điệu đà. Thời gian bỏ ra xem chừng xứng đáng!
Nàng đánh răng bằng muối khoáng và một kiểu bàn chải đơn giản tự chế, xong ngậm một ngụm nước hoa hồng pha loãng, súc mãi mới nhả ra, tự nhủ nếu không thể làm cho “hơi thở thơm như lan” thì “thơm như hoa hồng” cũng được vậy.
Chuẩn bị xong đâu đấy rồi, Nhược Hi tự ngắm mình trong gương. Hoa nhường nguyệt thẹn chắc là thế này đây!
Nàng ra tới cửa, đúng lúc một cô gái Mông Cổ mặt tròn chạy tới báo:
- Cách cách chúng tôi mời cô lại!
Nhược Hi ngẫm nghĩ rồi bảo:
- Phiền cô về thưa, hôm nay tôi bận không thể đi được. Nhắn cách cách chịu khó đợi, độ hai hôm nữa thể nào tôi cũng sang vấn an.
Cô gái nọ giương mắt nghi hoặc, rồi phăm phăm chạy đi.
Vào tới lán Bát a ca, Nhược Hi vẫn lẩn quẩn với suy nghĩ, chẳng biết Thập tứ thế nào? Chắc gã sẽ hiểu ý kín của anh gã thôi. Còn về việc đối phó với Mẫn Mẫn, nếu gã không đủ khả năng thu xếp ổn thỏa thì nói gì đến đấu trí với thái tử?
Bát a ca đang ngồi nghiêng người chơi cờ. Thấy Nhược Hi xuất hiện, chàng nhìn ngay vào nàng, ngắm từ đầu đến chân một cách lộ liễu. Mắt sáng lên, chàng ra hiệu cho nàng ngồi xuống chỗ đối diện:
- Con gái làm dáng với kẻ yêu mình là đây, phải không?
Nhược Hi không trả lời, chỉ hỏi:
- Tay cử động bất tiện, sao còn bày vẽ mấy thứ này?
Bát a ca cười đáp:
- Chỉ nhúc nhắc mấy ngón tay, không dùng sức thì hề hấn gì! Vết bỏng cũng nhẹ ấy mà.
Chàng bảo Lý Phúc cất bàn cờ, dọn cơm. Nhược Hi hỏi:
- Bảo Trụ vẫn ổn chứ?
- Mấy hèo thôi, hắn chịu được.
Nhược Hi thầm thở dài, nhưng không nói gì.
Hai người yên lặng dùng cơm xong, Nhược Hi đọc sách cho chàng nghe. Dưới lửa nến, vẻ mặt chàng êm đềm, khóe miệng không gắn nụ cười như ngày thường, nhưng ánh mắt ngập tràn hoan hỉ. Thi thoảng ngước nhìn chàng, bắt gặp cặp mắt chàng lung linh như nước mùa xuân, nàng thấy tim đập mạnh, lại vội vàng cúi xuống tiếp tục đọc. Khi nàng đứng dậy cáo từ, chàng không níu giữ, chỉ nắm tay nàng, lặng lẽ ấp ủ trong đôi tay mình một lúc, rồi buông cho nàng đi.
oOo
Mấy hôm nay mọi sự đều yên ả, thái tử lộ vẻ buồn rầu, xem chừng đã nản lòng. Nhược Hi cũng đã sang gặp Mẫn Mẫn vài lần, không hiểu Thập tứ tâm sự thế nào với cô mà cô không hay nói chuyện nữa, chỉ tỉ mỉ quan sát nàng với vẻ thú vị. Nhược Hi dĩ nhiên không khơi gợi nhiều, thường hỏi thăm đôi chút là tạ từ, gắng giữ khoảng cách nhất định với Mẫn Mẫn cách cách.
Chiều nay, nàng cố ý đợi cho đến khi cô chỉ có một mình mới tủm tỉm tiến đến thỉnh an. Mẫn Mẫn chìa tay cho nàng đứng dậy. Đàn bà mà đã chia sẻ bí mật tình ái với nhau thì rất dễ gần gũi, thành ra Mẫn Mẫn cư xử với Nhược Hi vô cùng thân mật. Đi dạo với nàng một lúc, cô cười hỏi:
- Nhớ người ta hả?
Nhược Hi nhếch miệng, không đáp. Mẫn Mẫn túm lấy tay nàng:
- Tôi thấy anh ấy được đấy!
Nhược Hi liếc mắt nhìn sang:
- Năm nay cách cách bao nhiêu tuổi? Chắc chỉ mười bốn mười lăm. Nói như nhiều kinh nghiệm lắm vậy.
Mẫn Mẫn đẩy nàng một cái, bĩu môi:
- Tôi khen ý trung nhân của chị, chị lại đi chọc ghẹo tôi.
Nhược Hi cười hỏi:
- Tối tôi lại đằng cô có tiện không?
Mẫn Mẫn lắc đầu:
- Tôi bảo không tiện thì sao đây?
Nhược Hi cười nói:
- Nếu cô muốn giữ anh ta, tôi nhường luôn cho đấy.
Mặt Mẫn Mẫn ửng hồng:
- Đúng là thần nanh đỏ mỏ! Tôi đấu không lại chị. Tối chị sang đi.
Thập tứ a ca vẫn đeo bộ râu ria xồm xoàm, thật không hiểu mấy ngày qua gã rửa mặt kiểu gì.
Mẫn Mẫn cười liếc Nhược Hi, lại liếc Thập tứ, mãn nguyện bảo:
- Anh chị cứ thong thả tâm sự. Tôi ra ngoài trước.
Cô nháy mắt với Nhược Hi, đoạn rời khỏi lán. Thập tứ a ca lên tiếng, sau một lúc im lặng nhìn Nhược Hi:
- Cảm ơn cô rất nhiều.
Nhược Hi bật cười:
- Chúng ta quen nhau bao lâu rồi? Giao tình hơn bốn năm trời, chưa kể anh cũng rất quan tâm đến tôi, thế mà còn dùng chữ cảm ơn, không thấy khách sáo à? Vả chăng nếu không có tôi, người của các anh cũng chẳng đời nào để anh gặp bất trắc, tôi chỉ tình cờ đến đúng lúc đấy thôi.
Thập tứ nhìn xuống, phì cười, rồi nghiêm mặt hỏi:
- Nghe nói Bát ca bị bỏng tay?
Nhược Hi cũng thôi cười, thở