
n đề gì?
Vương Hỉ đứng ngây đuỗn, không biết nên đối đáp thế nào, bèn ngoái đầu nhìn Nhược Hi. Nhược Hi rút lại sau, cau mày với hắn, ra ý mình cũng không có cách nào. Nàng không muốn dây dướng gì với thái tử hết.
Vương Hỉ đành ngoảnh mặt lại, định khuyên nhủ vài câu, nhưng chưa kịp mở miệng thì thái tử đã sấn sổ tiến tới, hùng hổ bảo:
- Ta phải xem xem rốt cuộc đám nô tài các ngươi đang giở trò ma gì?
Thị vệ hai bên liền ùa vào chặn y ở cửa, thái tử quát:
- Tránh! Một lũ mắt chó, không nhận ra ta là ai sao?
Thị vệ cương quyết không nhường đường, các a ca đều biến sắc, vội tiến tới khuyên giải thái tử, nhưng không được sốt sắng cho lắm.
Đương lúc nhộn nhạo thì Lý Đức Toàn kéo cửa ra. Khang Hy xuất hiện, vẻ người tiều tụy nhìn các a ca vừa im bặt quỳ thụp xuống đất, mệt mỏi bảo:
- Gọi hết văn võ bá quan đi theo lại đây!
Vương Hỉ đáp vâng, rồi tất tả chạy đi.
Khang Hy nhìn chằm chằm thái tử, vẻ mặt im lìm như chết, khiến thái tử kinh hoàng tột độ, cúi gằm đầu, ép mình dưới đất không nhúc nhích. Một lát sau, các quan văn võ có mặt trong chuyến đi đến đủ, cũng quỳ la liệt.
Khang Hy chậm rãi đưa mắt một vòng, rồi ánh nhìn dừng lại ở thái tử. Ông quan sát y hồi lâu, vừa đau đớn, vừa phẫn nộ, vừa buồn rầu, cuối cùng trầm giọng buông từng tiếng:
- Dận Nhưng giẫm đạp giáo huấn, khinh thường quy củ, trẫm bao dung hơn hai mươi năm, y không những không hối cải, lại mỗi ngày một nhơn nhơn, thực khó kế thừa đại nghiệp tổ tông – Chưa nói hết, nước mắt đã ròng ròng.
Đại thần bên dưới chỉ biết khấu đầu, lao nhao tấu lên:
- Hoàng thượng, xin cân nhắc!
Khang Hy bắt đầu chậm rãi vạch tội Dận Nhưng:
- Năm hai mươi chín, trẫm thân chinh đi dẹp Cát Nhĩ Đan, trên đường về mắc bệnh, vô cùng thương nhớ Hoàng thái tử Dận Nhưng, bèn đặc chỉ triệu y tới hành cung. Trong lúc hầu hạ ở hành cung, y không hề tỏ vẻ âu lo, trẫm đã nhận ra Hoàng thái tử không biết trung với vua, hiếu với cha, thực là bất nghì. Nay lại trơ lì trước cái chết của Thập bát hoàng tử Dận Giới, không màng tình cảm anh em, thực là bất nghĩa. Bình thời đối với muôn dân trăm họ, hễ có chỗ nào không vừa lòng, Dận Nhưng lại tùy ý đánh đập. Thuộc hạ y thì càn rỡ, ỷ thế chủ tham ô của cải, cậy quyền trên bắt nạt người ngoài, chẳng ai thấy mà không căm phẫn.
…
Khang Hy vừa rơi lệ, vừa đau xót liệt kê, cuối cùng uất nghẹn trào tim, lại thêm mấy ngày buồn bã, ông ngất lịm đi. Khung cảnh tức thì hỗn loạn, kẻ gọi thái y, người kêu hoàng thượng. Về sau, Khang Hy dần dần hồi tỉnh, nhưng không còn sức lực để nói gì nữa, chỉ bảo giam Dận Nhưng lại, giao cho Đại a ca cắt người canh gác, rồi phất tay, cho tất cả lui về.
Nhược Hi đứng lặng bên ngoài, lòng đầy ưu tư. Kết cục này, nàng đã biết trước, hồi xưa đọc sách thì chỉ coi như một câu chuyện cho qua thì giờ. Thậm chí, lúc ấy nàng còn cảm thấy Khang Hy xử lý không mấy sáng suốt những việc liên quan đến thái tử, biết rõ Dận Nhưng khó kham nổi việc lớn mà vẫn không dứt khoát, ngần ngừ hết lần này tới lần khác. Nếu ông quyết định sớm hơn thì cũng chẳng đến nỗi xảy ra thảm cảnh Cửu long đoạt đích.
Bây giờ được tận mắt chứng kiến, không hiểu vì theo hầu Khang Hy đã lâu nên sinh dạ quý mến, hay vì cảm nhận được tấm lòng yêu thương và cả những đau xót, bất lực, ai oán của một người cha đối với con mà nàng xúc động sâu sắc trước giọt lệ của ông. Ở cương vị hoàng đế, có thể Khang Hy giải quyết chưa thấu tình đạt lý, nhưng với vai trò người cha, thì thật không còn gì để chê trách.
Về kinh đã lâu mà trong cung ngoài cung vẫn ngấm ngầm sôi sục, liên tục có các đại thần đứng ra, hoặc chân thành hoặc vờ vịt cầu xin Khang Hy thu hồi thánh mệnh. Khang Hy xem tấu xong, chẳng bao giờ nói một lời, không ai đoán được tâm tư ông ra sao. Tuy không rõ Khang Hy nghĩ gì, nhưng biết chắc đến phút cuối ông lại khôi phục vị trí cho thái tử, Nhược Hi nhìn xuống đám đại thần đang vò đầu bứt tai mà thấy lòng râm ran một cảm giác tự kiêu rất khó tả. Trừ nàng và Lý Đức Toàn, những người hầu cận Khang Hy khác ít nhiều đều lộ vẻ thấp thỏm khó xử. Chẳng biết họ ngấm ngầm theo phe a ca nào, cũng không rõ đã đắc tội hay kết giao với ai. Nhược Hi vì biết kết quả nên ung dung như thường đã đành, nhưng Lý Đức Toàn mới thật sự đáng nể, chỉ có thể nói một câu: cáo già ngàn năm, sớm đã thông tỏ chuyện nhân tình thế thái. Thi thoảng mắt họ gặp nhau, Nhược Hi cảm thấy hình như Lý Đức Toàn rất tán thưởng nàng, mà không biết rằng ứng xử của nàng bắt nguồn từ một nguyên nhân hoàn toàn khác hắn.
oOo
Trong lúc ai nấy còn mải hoang mang, thấm thoắt tháng Một đã tới.
Một hôm, Nhược Hi đang kiểm kê ghi chép lá trà thì Vương Hỉ chạy vào:
- Chị ạ, Tam a ca đến đấy!
Nhược Hi ừ hữ, bước xuống khỏi bệ gỗ, bảo Vân Hương pha trà. Pha xong, nàng bưng trà nhẹ nhàng đi lên, đặt trà xuống bàn Tam a ca, lúc lui ra thì nghe y nói:
- Nhi thần có chuyện quan trọng liên quan đến Nhị ca, cần tấu bẩm Hoàng a ma.
Bấy giờ Nhược Hi mới hiểu vì sao y đến. Y định cáo giác với Khang Hy rằng tất cả những hành vi cử chỉ lố lăng của Hoàng thái tử Dận Nhưng đều là do Đại a ca Dận