
ồi lâu, đến một lúc đột ngột đứng lên:
- Tôi về! – Nàng nhìn Thập tam, nghiêm nghị bảo – Nhân tiện, trong lòng tôi không có Tứ gia.
Rồi quay mình đi nhanh.
Trên đường về, Nhược Hi miên man nghĩ ngợi. Thực ra khi bắt đầu tìm hiểu Tứ a ca thích gì, ghét gì, nàng đã lo bị người ta chú ý rồi, bởi vậy cũng hỏi luôn sở thích uống trà ngày thường của tất cả các a ca. Song le, một người được chăm chút đặc biệt, những người khác lại chỉ qua loa, ai ở ngoài trông vào không nhận ra điều bất thường chứ Thập tam sớm chiều cặp kè Tứ ca, lại thân với Nhược Hi thì nhất cử nhất động của nàng dành cho Tứ a ca làm sao lọt khỏi mắt gã, chả trách gã tưởng lầm. Thập tam đã nghĩ như thế, thì việc Tứ a ca suy đoán sai cũng chẳng có gì là lạ. Nhược Hi còn cho rằng có bị ngờ vực chăng nữa thì cũng chỉ ở việc hỏi han thôi, nào ngờ thái độ cẩn thận dè dặt và sự lưu tâm quan sát suốt ba năm qua của nàng cũng bị Thập tam chú ý, rồi suy ra nguyên nhân khác. Nàng biết giải thích mối hiểu lầm lớn dần lên theo thời gian suốt ba năm qua này bằng cách nào đây?
oOo
Từ bữa ấy trở đi, Nhược Hi quyết định dứt khoát bỏ học cưỡi ngựa. Có lần Thập tam a ca nhắc tới, nàng lập tức đánh trống lảng. Thập tam cười cười nhìn nàng, cũng không đả động đến nữa.
Một hôm, Nhược Hi đang làm việc trong trướng của Khang Hy thì có tay binh sĩ hấp tấp chạy vào, đưa cho Lý Đức Toàn một lá thư hỏa tốc. Lý Đức Toàn không dám chậm trễ, trình ngay cho Khang Hy. Nhược Hi tự hỏi, có phải là việc liên quan đến thái tử không nhỉ, bởi nàng chỉ biết thái tử sẽ bị phế trong chuyến du hành biên tái này, nhưng cụ thể vấn đề gì khiến Khang Hy phải ra quyết định như thế thì nàng không rõ lắm.
Khang Hy xem thư, vẻ mặt mỗi lúc một nặng nề, cuối cùng đứng bật dậy bảo:
- Nhắc khoái mã, phải cấp báo tình hình mới mỗi ngày.
Tên lính đang quỳ đợi bên ngoài cao giọng đáp: “Vâng!”, đoạn khấu đầu rồi quay gót chạy đi.
Khang Hy ngồi trở lại ghế, trầm giọng bảo:
- Truyền chỉ!
Lý Đức Toàn liền quỳ xuống.
- Thập bát a ca Dận Giới bệnh nặng, chuẩn bị ba ngày nữa về kinh – Lại tiếp – Trẫm muốn gặp Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai.
Lý Đức Toàn run lên, dập đầu lĩnh mệnh rồi vội vã chạy đi.
Cung nữ thái giám đang chực trong trướng đều không dám thở mạnh, ai nấy đứng im phăng phắc. Nhược Hi phấp phỏng trong dạ, tuy biết trước kết cục, nhưng chi tiết diễn biến thế nào thì hoàn toàn không đoán được. Nàng vắt óc ngẫm nghĩ hồi lâu mà không nhớ ra nổi bất kỳ sự việc gì dính dáng đến Thập bát a ca, đành tự nhắc bản thân phải cẩn thận hết sức. Đợi mãi mới đến lúc thay ca, Nhược Hi bước đi thì phát hiện người mình đã tê cứng, hẳn là tại đứng bất động quá lâu.
Ban nãy Khang Hy tiếp kiến vương gia Mông Cổ Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai, có báo phải hồi kinh sớm hơn dự định. Ngày kia người Mông Cổ sẽ rời đi, nên bây giờ họ cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc. Trên đường về, Nhược Hi cũng gặp nhiều người qua lại khẩn trương chuẩn bị hành trang, nhưng ai nấy đều đi nhẹ nói khẽ, không còn nhộn nhịp như mấy ngày trước nữa. Nhược Hi lặng lẽ về lán, nghĩ phải mau chóng soạn hết những thứ cần đóng gói ra.
Vừa làm việc bình thường, vừa bận sắp xếp hành lý, nhưng có lẽ là vì liên tục nhắc nhở bản thân nhất quyết không được để xảy ra sai sót vào thời điểm này, nên tuy có mệt, tinh thần Nhược Hi vẫn rất nhanh nhẹn. Tối hôm sau, nàng đang trông coi mấy thái giám đóng gói ấm chén đĩa bát cho cẩn thận, chợt nghe đằng xa có tiếng huyên náo, không rõ xảy ra việc gì, bèn để tâm lắng nghe, đồng thời tiếp tục công việc.
Một lát sau, không còn huyên náo nữa, xung quanh lấy lại vẻ yên tĩnh lúc trước. Nhược Hi cũng thôi để ý, đóng gói đồ sứ xong xuôi, lại sắp xếp đâu ra đấy rồi mới trở về lán riêng.
Nhược Hi vừa vào lán, Ngọc Đàn đã nghiêm nghị chạy ra đón, kéo nàng ngồi xuống, thì thào:
- Xem ra chị chưa biết chuyện.
Nhược Hi ngẩn người, vội chăm chú lắng nghe.
- Thái tử gia đem ngự mã vương gia Mông Cổ cống tặng ra cưỡi, khiến trại bên kia nhộn nhạo hết cả lên. Họ nói đây là vật ngự dụng dâng riêng cho Hoàng thượng mà thái tử lấy để đùa nghịch thì thật là bất kính, thật xem thường bọn họ.
Nhược Hi “A” một tiếng, sao lại quên bẵng vụ này nhỉ? Đúng thế, hình như có chuyện ấy thật. Nàng vội hỏi:
- Hoàng thượng bảo sao?
Ngọc Đàn thì thầm:
- Còn bảo sao? Để xoa dịu người Mông Cổ, Hoàng thượng đã trách mắng thái tử ngay trước mặt họ. Nhưng tôi thấy ngoài tức giận ra, Hoàng thượng còn rất đau lòng. Chắc bởi ai nấy đều đang tỏ rõ buồn thương về việc của Thập bát a ca, Thái tử gia lại nhè đúng lúc để đi cưỡi ngựa đùa nghịch.
Cô thở dài, không nói nữa. Nhược Hi nghe xong cũng thẫn thờ, bụng bảo dạ đây mới chỉ là bắt đầu thôi. Trầm ngâm chốc lát, nàng dặn Ngọc Đàn:
- Mấy ngày này, bất kể mệt đến đâu cũng phải gắng tập trung tinh thần. Nhược bằng sơ suất, chỉ e sẽ có họa lớn.
Ngọc Đàn gật đầu:
- Chị yên tâm, tôi cũng biết thế.
Hai người ngồi nín lặng thêm chốc lát rồi rửa mặt đi nghỉ. Nhược Hi vẫn thấp thỏm trong lòng, không biết vụ việc này ảnh hưởng ra sao đến mấy a ca ở đây. Tuy nắm được đại khái kết quả nhưng tình tiết thì hoàn toàn mù