Ring ring
Bình Tĩnh Tiểu Thư

Bình Tĩnh Tiểu Thư

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324443

Bình chọn: 7.00/10/444 lượt.

này truyền đến “Đát” một tiếng, cửa bị người kéo ra.

Đạm Dung liền đứng ở phía sau cửa, hắn thu thế không kịp, trong lúc

bối rối quyết định thật nhanh nghiêng thân thể, phần eo va chạm vào mép

bên bồn rửa tay cứng rắn. Đau, hắn buồn bực hừ một tiếng. Nguy hiểm

thật, vừa rồi thiếu chút nữa liền đụng vào nàng .

Đạm Dung thản nhiên nhìn hắn một cái, ” Anh làm gì vậy?”

“Không…” Vạn Tuế lập tức đứng thẳng người, giả bộ không có việc gì. Thật đau, hắn ngượng ngùng nói ra.

Nàng không truy vấn, đi ra phòng tắm miệng thì thào nói: “Lỗ mãng.”

Ai! Hắn cũng hiểu được chính mình gần nhất không quá bình thường! Nhưng là, ai làm cho nàng mang thai? ( Thất Thất nói, không phải là ngươi sao? ) hắn cười khổ, lắc đầu, đuổi theo.

Đạm Dung trở lại trên giường, tắt đèn treo, chỉ để lại đèn bàn nhỏ bên kia của hắn, bị kéo nằm xuống.

Mang thai đã muốn hai tháng, gần đây buồn ngủ vô cùng, mỗi đêm chưa tới chín giờ, ánh mắt của nàng liền không mở ra được.

Vạn Tuế đi thong thả bước đến bên giường, nhìn lại nhẫn ở đầu gối, do dự mà không biết phải như thế nào mở miệng.

“Có chuyện gì ?” Đêm nay hắn thật khác thường.

Hắn ấp úng ngồi vào bên người nàng, hít vào một hơi nói: ” Em có cảm

thấy, chúng ta còn có một chuyện thực trọng yếu chưa có làm hay không?”

” Ừm?” Nàng đôi mắt ánh lên tia nghi vấn.

“Khụ khụ… Chúng ta…” Mới muốn nói ra, đột nhiên nhớ tới cái gì, lập

tức vọt tới cách vách thay quần áo, sau khi trở về trong tay cầm một bó

hoa hồng rất lớn.

” Anh…” Đạm Dung kinh ngạc chống nệm ngồi xuống.

Vạn Tuế đi tới nàng trước mặt, đem hoa hồng giơ lên nàng trước mặt, quỵ xuống.

“Dung, gả cho anh đi.” Lần này hắn rất là thành ý .

Mặc áo ngủ cầu hôn, như vậy nghĩ có bao nhiêu buồn cười thì có bây

nhiêu buồn cười. Đạm Dung muốn cười lại ngượng ngùng cười ra, chỉ có thể cố mân miệng cực lực nhịn xuống.

Vạn Tuế lại đem hoa đưa lên cao một chút, nghiêng đầu ánh mắt nhìn nàng.

Trong không khí, có một cỗ hương nồng đậm chợt nhào vào trong lỗ mũi, Đạm Dung chỉ cảm thấy bụng quay cuồng, cảm giác ghê tởm như nước biển

cuộn tới.

Nàng che miệng đẩy hắn ra, người nhảy vọt vào phòng tắm. Chỉ trong chớp mắt, một trận nôn mửa tràn ngập toàn bộ không gian.

Hoa không tiếng động rơi xuống, Vạn Tuế hoàn toàn dọa ngây người, hắn thậm chí ngay cả nhẫn cũng chưa lấy ra nữa. Hơn nữa ngày, nàng đỡ tường từ phòng tắm đi ra, hắn mới lấy lại tinh thần, đi lên trước chặn ngang

ôm lấy nàng về lại trên giường.

“Không có việc gì đi?” Vừa rồi thanh âm cõi lòng tan nát, hắn thật sự run như cầy sấy.

Đạm Dung lắc đầu, tựa vào giường trên lưng càng không ngừng thở.

Nhìn nàng hé ra mặt bởi vì nôn mửa mà biến trắng, hắn cảm thấy càng

hối hận. Khom người nhặt lên bó hoa hồng, tính ném bên ngoài.

“Ôi chao? Anh làm sao?”

“Vứt bỏ đi, nó hại em ói ra.” Lời này nói được uể oải mà bất đắc dĩ.

“Anh không phải cầu hôn sao?”

“Là… Bất quá…” Vạn Tuế tiến thoái lưỡng nan, thế nhưng vẫn phải phẫn nộ tiêu sái trở về, đem hoa đặt ở chỗ cách nàng xa hơn một chút.

Lau trán, bước tiếp theo nên làm như thế nào? Lúc trước, dực theo

tính toán của hắn thì thời điểm khi hắn quỳ xuống cầu hôn, nàng sẽ cảm

động ôm lấy hắn gật đầu đáp ứng, nói không chừng còn có thể khóc nước

mắt nước mũi một phen. Sau đó hai người hảo hảo ôn tồn một phen, thế nào nghĩ đến kết quả sẽ là như vậy làm cho người ta vô thố?

Đạm Dung ngẩng đầu lên quan sát hắn sau đó hỏi: “Nhẫn đâu?”

“A?” Hắn lại ngẩn người, ba giây sau bị kích động chạy về đi, từ dưới gối đem nhẫn lôi ra, đeo vào tay nàng.

“Này này ! Em còn không đáp ứng!” Nàng cười giãy dụa.

Vạn Tuế nhẹ nhàng đem nàng áp mềm nhũn dựa vào bên giường, không cho

nàng nhúc nhích, đùa giỡn pha chút vô lại: ” Em không thể cự tuyệt !”

Nói xong, hắn cầm lấy tay phải của nàng. Dưới ngọn đèn mờ nhạt kia,

chiếc nhẫn chậm rãi được đeo vào bên cạnh ngón áp út trắng noãn của

nàng.

Nàng rút tay về, vỗ về nhẫn, khóe miệng tươi cười ngọt .

Vạn Tuế bả đầu để sát vào nàng, vẻ mặt làm nũng: “Kỳ thật em cũng muốn thật lâu đi?”

“Muốn cái gì?” Nàng xem xét hắn hỏi lại.

“Muốn gả cho anh!”

Nàng cười mà không nói, xem như cam chịu . Cái này Vạn Tuế càng đắc

ý, hôn lên mặt của nàng, nhẹ giọng nói: “Em có phải nên nói cái gì đó

hay không?”

Đạm Dung nhíu mày: “Nói cái gì?”

“Anh yêu em nha.”

Nàng hé miệng lại là cười.” Em biết .”

“A?” Bị nàng bộ dáng như đoán trước hết mọi chuyện, Vạn Tuế giơ lên

quyền đầu làm bộ muốn gõ xuống. Đạm Dung kéo đầu của hắn xuống, hôn hôn

môi của hắn, thì thào nói: “Em yêu anh, vạn tuế gia.”

Qua vài ngày, hắn bồi nàng trở về quê nhà một chuyến, gặp qua phụ mẫu nàng, sau khi trở về lôi kéo nàng đi dân đến cục chính làm thủ tục. Hai người nguyên bản không hề quan hệ, bởi vì một tờ giấy kết hôn nho nhỏ,

rốt cục cũng chặt chẽ cùng một chỗ.

Chính là…

“Chúng ta khi nào thì cử hành hôn lễ? Tháng sáu rất tốt đi? Làm tân nương tháng sáu không sai.”

“Không vội.” Nàng đang nhìn bộ sách có liên quan phụ nữ có thai, lật một tờ, không yên lòng trả lời.

“Vì sao không vội? Qua tháng sáu sau cũng rất nóng, em sẽ chịu không