
Không cần như vậy.” Trả lời cực kỳ vô lực.
” Em vì sao không nên chia tay? Vì sao? Ngẩng đầu trả lời anh!” Hắn hổn hển rống to.
Đạm Dung nâng mắt lên, nước mắt đã làm nhòe mơ hồ cả hai mắt, đã muốn khóc không thành tiếng: ” Anh coi như… Là tôi thiếu anh!”
“Nói cái gì thiếu? Cũng là nàng bị hắn chiếm tiện nghi ?” Ý niệm này trong đầu mạnh mẽ chợt lóe, tức thời làm cho hắn khiếp sợ.
“Cầm thú này! Hắn thừa dịp em uống say phi lễ em có đúng hay không?”
“Không phải như anh nghĩ vậy…”
Lúc này một chiếc xe Volvo màu đen lướt qua bên cạnh bọn họ , ở trước cửa nhả Vạn gia thì dừng lại.[TNN: Có người xui xẻo rồi! ^^~. Đau bụng quá đi! Mình ngồi vật vã, ôm bụng cười lan ra'>
Ngay sau đó một nam nhân cao lớn mặc áo sơmi màu đen quần kaki đen
đẩy cửa đi ra, cầm trên tay điện thoại nhẹ nhàng nói: “Tôi tới cửa rồi,
mau ra đây chào đón nha.”
Vạn Tuế nghe tiếng quay lại nhìn, chỉ thấy nam nhân kia thu hồi điện
thoại, chậm rãi xoay người, trên mặt vẫn tươi cười như đón gió mùa xuân
vậy.
Lửa giận nháy mắt bùng nổ, hắn chợt buông Đạm Dung ra, nhanh nhẹn
tiến lên trước, không nói hai lời một quyền hướng thẳng vào cằm nam
nhân kia đi qua.
“Hỗn đản! Ta muốn giết ngươi!”
Tùy tiện quơ quyền đầu đã trúng đích, Hoắc Duẫn Đình loạng choạng một cái đụng vào trên thành xe, thanh âm bén nhọn dùng chống trộm “Tít tít
tít” vang lên.
“Ngươi cẩu dám bén mảng ở trong này!” Vạn Tuế một quyền khác lại hạ
xuống, đáng tiếc lần này Hoắc Duẫn Đình đã có phòng bị, hắn vung cánh
tay ra ngăn trở, tay kia thì tung qua cho tên kia một quyền.
Vạn Tuế bị đánh, lui lại sau hai bước, trên mặt một trận đau nhức,
nhưng là nghĩ đến chuyện tên hỗn đản này chiếm tiện nghi của nàng, hắn
tựa như phát cuồng, mắt đỏ ngầu xông lên thề muốn sống mái với tên kia
một phen, ngươi chết thì ta sống.
Hai nam nhân cao lớn ôm kéo thành một đoàn, trên đường đi qua không người nào là không dừng lại vây xem.
Đạm Dung đứng ở bên cạnh càng không ngừng lo lắng khóc kêu: “Đừng đánh! Đừng đánh?”
Trong không khí đột nhiên một trận thét chói tai, Vạn Quý Phi kinh sợ kêu lên: “Các ngươi như thế nào lại đánh nhau ?”
Tiếng gọi ầm ĩ vẫn chưa kéo lại Vạn Tuế, hắn đã hoàn toàn mất đi lý
trí, từng quyền ra tay ác độc, Hoắc Duẫn Đình không rõ vì sao bị người
ta đánh, chỉ có thể không ngừng tránh né.
“Dừng tay! Van cầu anh!” Đạm Dung che miệng, khóc đến nỗi sắp hít thở không thông.
“Hắn khi dễ em! Hắn khi dễ em!” Vạn Tuế kéo cổ áo Hoắc Duẫn Đình, hướng nàng rít gào.
“Không có, hắn không có khi dễ tôi!”
“Nếu không là như thế này, em vì sao muốn chia tay!”
“Bởi vì…” Đạm Dung rũ mắt xuống, chất lỏng trong suốt từng giọt to giọt nhỏ rơi lả tả trên đất.
“Bác sĩ Thôi nói, tôi có khả năng không thể mang thai.”
Âm thanh hút không khí liên tiếp, tay bất tri bất giác buông ra, Hoắc Duẫn Đình thừa cơ lui ra, dựa vào thành xe thở mạnh. Mẹ nó, ra tay nặng như vậy, cằm của hắn cơ hồ bị trầy mất.
Vạn Tuế thân thể cứng nhắc đi tới trước mặt nàng, thân thủ xoa mái tóc của nàng, thật cẩn thận nói: ” Em có biết ?”
Đạm Dung nhắm mắt lại, nước mắt lại một chuỗi chảy xuống.
Hắn ảm đạm ôm nàng vào trong lòng, lấyngữ điệu nhẹ hàng như bông vải khẽ nói: “Không có việc gì , không có việc gì …”
Nàng rất nhanh lắc đầu, trong đầu luôn hiện ra lời nói quanh quẩn
ngày hôm qua của bác sĩ Thôi: Kết quả cho thấy hooc-mon kích thích của
cô rất thấp, đây là điều thực không bình thường . Cũng bởi vì triệu
chứng này cho nên thời gian hành kinh của cô không như bình thường, nói
như vậy về sau sẽ rất khó mang thai, cho dù mang thai, thai nhi cũng rất khó bảo trụ. Bác sĩ Vạn không nói cho cô sao? Hắn còn kê một đơn thuốc
Đông y, cô có dùng đúng giờ hay không?
Thấy nàng ngẩn người, bác sĩ Thôi hiển nhiên hiểu được.”Hắn có khả năng sợ cô lo lắng.”
An ủi không thể có tác dụng, Đạm Dung đần độn rời khỏi phòng, thủy chung không có cách nào khác tiêu hóa lời nàng nói.
Không thể mang thai? Đó là một từ ngữ cỡ nào xa lạ. Sống hai mươi ba năm, chưa từng nghĩ tới phương diện kia.
Nguyên lai con người thật sự không thể có lòng tham, đã muốn có nhân
duyên tốt đẹp, cũng đừng nghĩ đến chuyện sinh đứa nhỏ. Xem đi, ảo tưởng
trong nháy mắt liền tan biến .
Bất tri bất giác trở về đến khoa nhi, vốn trước tiên tan tầm muốn cho hắn một kinh hỉ, nhưng là đợi ở ngoài khám bệnh rất nhiều bệnh nhân,
nàng đợi mười phút sau đó liền nhớ tới buổi sáng phản ứng lớn của hắn,
nhất thời suy nghĩ liền đến hỏi kết quả xét nghiệm. Không ngờ, đáp án
nhận được làm người ta bi thương.
Từ phòng cửa tà tà nhìn vào, hắn đang cầm đèn pin, đang dỗ một đứa
nhỏ hé miệng. Tiểu quỷ kia không chịu hợp tác, hắn từ trong ngăn kéo lấy ra một viên đường, đứa nhỏ kia lập tức mở miệng cười ăn.
Kẹo là đòn sát thủ của hắn, nàng không phải lần đầu tiên nhìn thấy.
Kỳ thật đối phó với tiểu hài tử, hắn ôn nhu lại có tính nhẫn nại.
Đêm đó nói không cần đứa nhỏ căn bản là lời nói không thật tâm, hắn
là sợ nàng có áp lực? Hắn căn bản là muốn đem trách nhiệm đến trên người mình. Không cần báo đáp như vậy, làm cho nàng làm sao mà chịu nổ