XtGem Forum catalog
Bình Tĩnh Tiểu Thư

Bình Tĩnh Tiểu Thư

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324624

Bình chọn: 7.5.00/10/462 lượt.

àng ngừng tay mọi công việc nhanh nhạy chạy qua, ngay cả Vạn ba ba ở trong phòng khách cũng buông tờ báo đứng

lên.

“Nàng chảy máu! Nàng chảy máu! Nàng có phải hay không… sanh non ?”

Vạn Tuế kích động nói bậy, đứng ở đầu thang lầu gấp đến độ xoay vòng

quanh. Đạm Dung bị hoảng loạn, đầu óc choáng váng, tuy rất muốn mở miệng nhưng nói không ra lời.

Xa Thục Mai cầm lấy cổ tay nàng bắt mạch, nhìn nhìn lại vị trí xuất

huyết kia, lập tức kết luận: “Bình tĩnh! Nàng chính là được dì cả đến

thăm!”

“A?” Vạn Tuế tức thời thần sắc như tượng gỗ, ngây người. Cúi đầu thấy nàng che mặt lại kín không kẻ hở, ngây ngốc lầm bầm lầu bầu: “Chỉ… là

dì cả ?” [TNN: Mỗi khi mỹ nam lọt lưới tình đều mất hết hình tượng! ^^~.'>

Những người khác nhất thời đỡ trán, uổng công hắn là bác sĩ. Xa Thục

Mai đảo mắt trợn trắng: “Phỏng chừng là đối với dược vật nổi lên phản

ứng, đây là chuyện thường.”

“Ách?”

Trương Huệ Nghi vỗ vỗ vai con, ngón tay chỉ trên lầu một: ” Đưa nàng

đến phòng ngươi đi, giường ta vừa mới làm vệ sinh qua. Ta đi hầm nước

đường đỏ, đi lấy bộ quần áo thay đi.”

Mới vừa nói xong, Vạn Tuế đã bay nhanh chạy lên trên lầu.

Xa Thục Mai lắc đầu: “Đứa nhỏ này một khi có chuyện liên quan đến tiểu Dung sẽ không còn năng lực phán đoán.”

Lời này hắn không có nghe đến, nóng vội vọt lên lầu 3, đi ngang qua

phòng tắm, Đạm Dung giật nhẹ ống tay áo của hắn, nhẹ giọng nói: ” Thả

tôi xuống dưới, tôi nghĩ đi toilet.”

Hắn lập tức vòng trở lại, đi đến phòng tắm đem nàng buông xuống .” Đầu choáng váng sao? Muốn hay không anh giúp em?”

Đạm Dung ninh mi lắc đầu, hoa cả mắt, suy nghĩ hỗn độn.” Anh đi ra

ngoài đi, tôi nghĩ tắm một chút.” Đồng thời nàng còn muốn yên lặng một

chút, để suy nghĩ mọi chuyện rõ ràng.

“Được không?” Hắn vẫn là lo lắng. Vừa rồi nàng thân mình loạng choạng, cơ hồ suýt té xỉu, hắn cảm giác được .

Đạm Dung khẽ cắn môi, đầu tiên là đánh nhau, lại đến nắm kéo áo, hình tượng của hắn tấ cả bị hủy trong chớp mắt. Cảm thấy phiền chán, đột

nhiên cảm thấy kích thích, giọng nói nửa khóc nức nở nửa trách mắng: ”

Anh đi ra ngoài !”

Vạn Tuế ngạc nhiên, đành phải nghe lời rời khỏi phòng tắm, đóng cửa lại.

Trương Huệ Nghi cầm bộ quần áo đến, Đạm Dung tắm qua một hồi, cảm

thấy nhìn chung đã trở nên sạch sẽ. Khi mở cửa phòng tắm ra, hắn liền

đứng ở bên ngoài chờ.

Thấy nàng đi ra, hắn lập tức hỏi han.

” Khỏe không?” Sắc mặt tái nhợt không có chút huyết sắc, tâm của hắn một lần lại một lần đau nhức.

” Vào trong phòng nghỉ ngơi một chút đi, nước đường đỏ cũng sắp hầm tốt lắm.”

Đạm Dung kỳ thật rất muốn rời đi, nhưng thân thể thật sự mệt mỏi cực độ, nàng đành phải theo hắn đi vào.

Phòng của hắn không lớn, đơn giản một chiếc giường, bên giường có mấy cuốn sách, trên mặt có ảnh chụp mới gần đây. Trước bàn học có phiến cửa sổ lớn, nhìn ra ngoài là cây lan trắng cành lá xum xuê.

Ở một bên tường là tủ quần áo giản dị, một chỗ khác là giá sách, sách thuốc cùng cúp chiếm toàn bộ không gian.

Nơi này là chỗ hắn trưởng thành, tràn ngập kí ức khi hắn còn trẻ

tuổi. Bình tĩnh lưu luyến nhìn qua vài lần, trong nháy mắt đã bị dìu đến trên giường. Hắn cầm lấy chén nước đường đỏ trên bàn học thử thử độ ấm, đưa đến bên miệng nàng.

“Có thể uống rồi.”

Trong mắt cảm giác lại nóng lên, nàng miễn cưỡng uống hai ngụm, đẩy

tay hắn ra, rốt cuộc cũng uống hết. Trong bụng hung hăng cuồn cuộn vài

cái, trong thân thể một dòng nước ấm không ngừng mà chảy ra.

Thời gian hành kinh vừa mới ngừng không lâu, lần này thế nhưng tới

rào rạt, nàng không khỏi bi thương, chính mình có phải hay không sắp

chết?

Vạn Tuế buông bát ra, ôn nhu nói: “Trước nghỉ ngơi một chút đi, anh đi ra ngoài nói mẹ hầm chút cháo.”

Mới xoay người, một cái tay nhỏ bé giữ chặt góc áo của hắn, thanh âm

nói chuyện mang theo ãnh liệt thống khổ: “Đừng với tôi tốt như vậy,

không đáng.”

Hắn cứng đờ, không thể không cầm tay nàng, ngồi xuống ở bên giường.

Người trước mặt bộ dáng thực tiều tụy, say rượu chưa tỉnh, hai mắt đều

hãm sâu vào. Vạn Tuế nâng khuôn mặt của nàng lên, gần như cầu xin nói:

“Cái gì cũng đều đừng nghĩ, hảo hảo ngủ một giấc?”

Nàng nhắm mắt lại, nước mắt không hề báo động trước liền chảy

ra.”Chúng ta chia tay được không?” Nàng không nghĩ liên lụy hắn, để cho

nàng tự sinh tự diệt tốt lắm.

“Không tốt!” Hắn nghiêm chỉnh trả lời, bàn tay đang cầm hai má của nàng sử dụng chút lực, ép nàng nhìn thẳng vào hắn.

“Mở mắt ra nhìn anh!”

Đạm Dung chậm rãi mở hai mắt, khi nhìn đến biểu tình lạnh lùng, cứng rắn của hắn, cái mũi lại đau xót.

Thất bại, vốn định làm cho hắn chán ghét chính mình, lại nhất đao lưỡng đoạn ( một lần cắt đứt triệt để ), nhưng là nàng vẫn là làm hỏng. Là nàng ý chí không đủ kiên định, đâu có muốn rời khỏi, lại tham ấm áp của hắn, nàng thật sự dường như hỏng

rồi.

Vạn Tuế lấy ngón cái lau đi chất lỏng chướng mắt kia, cả vệt nước ướt bị dính ẩm trên mái tóc, lời nói nhẹ nhàng mềm mại, nhưng có thể nghe

ra bên trong ẩn chứa sự kiên trì.

“Trước kia anh cảm thấy nói yêu thực sự là trống rỗng, cái gì cũng

đều thay đổi, ai có thể cam đoan