
ưa em đi thăm chị ấy đi”.
Lúc bọn họ về đến bệnh
viện Chỉ Di đang nằm, đã là chiều ngày hôm sau, đây cũng là chỗ làm việc của Kỉ
Đình. Khi Chỉ An đẩy cửa phòng bệnh, anh cảm thấy bàn tay cô run rẩy, sau khi
bỏ nhà ra đi hồi mười tám tuổi, cô chưa từng quay trở lại chốn xưa, cũng chưa
từng gặp lại Chỉ Di và mọi người trong nhà lần nào. Anh cố gắng nắm chặt bàn
tay kia của cô, nhưng chỉ bị cô lạnh nhạt giằng ra, xa cách, đây chính là thái
độ duy nhất mà cô biểu hiện với anh trên suốt cả đường đi.
“Em muốn một mình em gặp
chị ấy thôi”, Chỉ An nói.
Trong phòng bệnh, ngoài
Chỉ Di đang nằm trên giường truyền nước ra, chẳng còn bóng dáng ai khác, không
biết tại sao, Chỉ An cảm thấy mình thở phào một cái, cô rón rén bước lại, ngồi
xuống bên cạnh Chỉ Di, ngắm nhìn con người trên giường bệnh kia, bỗng dưng hít
một hơi, người lạnh toát. Trong cái đêm từ biệt cách nay chín năm, Chỉ Di cũng
không đến nỗi khiến cô phải kinh hoàng như lúc này, hai mắt Chỉ Di nhắm nghiền,
gầy mòn xơ xác đến mức không còn nhận ra nổi, hệt như một đóa hoa vốn phải bừng
nở cuối cùng lại thốt nhiên héo tàn. Bỗng Chỉ An nhớ tới một dung nhan khô kiệt
khác trên giường bệnh, nỗi sợ hãi không gì tả nổi khiến cô như rơi tõm xuống hố
băng, vì sao cứ từng người từng người một đều phải rời bỏ cuộc đời trước mắt cô
như vậy chứ? Đến cả Chỉ Di - người mang lại cho cô chút tình thân duy nhất trên
đời cũng không thể tránh khỏi?
Ngón tay cô khẽ khàng
chạm vào mu bàn tay gầy guộc, cắm đầy kim truyền của Chỉ Di, rồi vội rụt lại,
chầm chậm bám vào chiếc ga giường trắng toát bên cạnh cô. Không ai gây ra chút
tiếng động, trong phòng bệnh chỉ trơ lại tiếng thở yếu ớt dường như không thể
nghe thấy của Chỉ Di.
Cuối cùng Chỉ Di cũng
tỉnh dậy.
Họ không do một mẹ sinh
ra, thế nhưng bao nhiêu năm qua, cả hai vẫn luôn coi nhau như người thân thiết,
gắn bó máu thịt nhất với mình, thứ cảm ứng ấy như thể sinh ra đã có sẵn rồi.
“Ai đấy?” Chỉ Di yếu ớt
hỏi.
Chỉ An không đáp lời.
“Chỉ
An, là em phải không?” Chỉ Di khẽ mở mắt, hơi nhoẻn miệng cười, “Chị lại vừa mơ
thấy em đấy. Em nói xem, bao nhiêu năm bọn mình không gặp nhau rồi nhỉ?”.
Một
giọt nước lạnh ngắt rơi trên bàn tay Chỉ Di, cô nhắm nghiền mắt, thoắt đã lại
mở ra, một bàn tay sờ soạng theo bản năng, khẽ khàng chạm vào một bàn tay khác.
Chỉ
Di đột nhiên nắm chặt lấy bàn tay ấy, những giọt lệ cũng bắt đầu rớt ra từ khóe
mắt tưởng chừng đã khô cạn của cô, hai người không nói một câu, cuối cùng,
tiếng nấc nghẹn âm thầm của Chỉ Di đã dần trở thành nức nở, cô dường như nghe
thấy được cả tiếng thổn thức nhỏ nhoi câm nín của Chỉ An.
“Cuối
cùng anh ấy cũng tìm thấy em rồi”. Chỉ Di định nhoẻn một nụ cười, nhưng cuối
cùng không thể làm nổi. Nói xong câu ấy, cô mới phát hiện ra bàn tay đang nắm
chặt kia đã rụt lại, cô vội vã đưa tay ra nắm lấy.
“Chỉ An, em đừng đi.” Chỉ
Di qua một trận ốm bệnh liên miên chẳng hiểu lấy đâu ra sức lực như thế. “Chỉ
An, bất kể hai chúng mình có phải chị em sinh đôi hay không, em vẫn là em gái
duy nhất của chị. Từ bé em đã là một đứa trẻ đơn độc, trước đây chị không hiểu
tại sao, nhưng vẫn luôn mong rằng sự chăm sóc của chị sẽ khiến em vui thêm một
chút, em ra đi bao nhiêu năm ròng, là bấy nhiêu năm chị ngóng trông em về. Nếu
nói chị không thương em, đến chính chị cũng không tin được. Thế mà giây phút
vừa rồi, chị lại hy vọng chị chỉ gặp lại em trong mơ thôi. Có phải chị quá ích
kỷ không?”
“Chị yên tâm, em chỉ muốn
về xem chị thế nào thôi, chị không sao rồi, em đi đây.” Đây là câu đầu tiên Chỉ
An thốt ra trong phòng bệnh.
Chỉ Di khe khẽ lắc đầu,
“Không ích gì đâu, Chỉ An. Em nghĩ là em ra đi, anh ấy sẽ ở lại hay sao? Không
đời nào. Huống hồ cho dù anh ấy có ở lại thật, trái tim cũng theo em bỏ đi mất
rồi. Cũng giống như những ngày không có em, chị chưa từng thấy anh ấy tươi cười
bao giờ. Chúng mình là chị em ruột, cùng nhau lớn lên, em xinh đẹp hơn chị,
thông minh hơn chị, bạo dạn liều lĩnh hơn chị, cái gì cũng giỏi hơn chị, chị
đều không để tâm. Hồi còn nhỏ, cái gì em cũng thích tranh giành với chị, mẹ mua
cho chị kẹo mút, mua cho em một cây, nhưng em không thèm, em nằng nặc đòi cây
của chị, vào học cấp một, bố mua cho mỗi đứa một cái cặp sách, của chị màu đỏ,
của em màu xanh da trời, rõ ràng em ghét màu đỏ, nhưng nhất quyết đòi đổi với
chị, chị đều nhường em, cái gì chị cũng cho em được, thế nhưng...”.
“Phải, cái gì chị cũng
nhường em hết, là bởi vì cái gì chị cũng có hết rồi, nên mới bảo là không tranh
giành. Em đổi được cặp sách với chị, giành được kẹo mút của chị, thế nhưng em
không giành nổi cái làm em thèm muốn nhất, em không có mẹ, bố em không yêu em,
cứ cho là cái gì em cũng tốt hơn, giỏi hơn chị, cũng có ích gì đây, bọn họ đâu
có yêu thương em.” Chỉ An không biết tại sao mình lại nói ra những lời này, bao
nhiêu năm đã trôi qua, cô ngỡ mình không còn bận tâm đến chuyện ấy nữa rồi. Rõ
ràng cô chỉ muốn về thăm Chỉ Di một chút, thế nhưng mấy câu nói của Chỉ Di vô
tình đã đụng đến nơi chốn đớn đau cô giấu kỹ trong