
g bảy ngày, các giấy tờ có
liên quan và món đồ đấu giá, sau khi chúng tôi hoàn thành kết toán sẽ gửi đến
tận nơi cho anh. Xin được hỏi anh có cần giúp việc gì nữa không?”.
“Tôi
muốn biết, tác giả của bức tranh này – cô Cố Chỉ An - hiện giờ đang ở đâu?”
“Cố
tiểu thư? Cô ấy vừa rời đi rồi ạ.”
Kỉ
Đình bước ra khỏi cổng khách sạn mới biết rằng trời đang mưa dữ dội, vừa mới
qua buổi trưa, vậy mà cơn mưa xối xả khiến trời đất mang một màu âm u buồn
thảm, anh đứng ở lối ra trước đại sảnh, những giọt nước mưa liên tục bắn vào
mặt anh. Người phục vụ ân cần che ô cho anh, “Tiên sinh, có phải anh định ra
ngoài, tôi có thể gọi xe cho anh”. Đúng là anh định rời đi, nhưng phải đi đâu
bây giờ?
“Cảm
ơn.” Anh mỉm cười với nhân viên phục vụ nọ, rồi bước ra ngoài, người phục vụ
che ô bị bất ngờ không kịp đuổi theo, chỉ trong chớp mắt, cả người anh đã ướt
rượt nước mưa. Một chiếc xe thể thao màu xám bạc chạy vụt qua, bánh xe bắn tung
nước mưa lên người anh, anh đi lên trước vài bước, sau đó dừng lại, nhìn theo
chiếc xe ấy càng lúc càng nhỏ lại trong tầm mắt, rồi hoàn toàn bị nuốt chửng
giữa màn mưa.
Anh
đứng trong mưa, chẳng mảy may nhúc nhích, nước mưa khiến mắt anh nhạt nhòa đi,
như thế anh sẽ không thể nhìn thấy người ngồi trong xe lúc đi qua nhìn anh với
ánh mắt như nhìn một thằng điên, anh chỉ đợi chờ một hướng mà thôi, cho dù nơi
ấy ngoài nước mưa trắng xóa trời đất ra, chẳng có thứ gì khác.
Lúc
chấm nhỏ màu xám bạc ấy dần dà rõ rệt hơn, sau đó lại áp sát ngay cạnh anh, anh
đã bắt đầu tin đó chỉ là ảo giác. Kính cửa xe kéo xuống, người bên trong xe
lặng im nhìn anh qua màn mưa. Từ nhỏ đến lớn, anh đều chỉ có một bộ dạng ăn mặc
sạch sẽ, tươm tất tề chỉnh, đến cô cũng chưa từng nhìn thấy bộ dạng lướt thướt
đến thế này, từ đầu đến chân dính mưa không sót một chỗ, chỉ có đôi mắt vẫn
trong trẻo, sáng láng như vậy. Buổi tối trước ngày cô rời đi, cặp mắt ấy vẫn
còn kề sát cô, cô vẫn nhớ hàng mi rợp như chiếc quạt ấy khẽ khàng cọ vào má cô,
ngứa ngứa, mang theo cả hơi thở ấm nồng của anh.
Khi
ấy anh bảo với cô, “Hòn đảo ấy vẫn luôn ở đó”
Cô
đã từng tin vào điều ấy.
“Chắc em nghe kể về
Atlantis rồi nhỉ, Chỉ An. Đó là hòn đảo rộng lớn nhất thời cổ xưa, thế mà chỉ
trong một ngày một đêm thôi, nó đã chìm xuống tận đáy sâu Đại Tây Dương đầy kì
bí. Nó cứ lặng lẽ ở dưới đáy biển vài nghìn năm ròng, hết thảy các nền văn minh
đều có thể biến mất, nhưng vĩnh viễn không bao giờ có thể biến thành nước biển
được.”
“Chẳng nghĩa lý gì cả”.
Cô đưa anh về tới khách
sạn anh đang ở, “Về đi, rồi tiếp tục đóng vai con ngoan trò giỏi. Phải rồi, đưa
số tài khoản của anh cho em, tiền trả bức tranh đấy ít ngày nữa em sẽ gửi vào
tài khoản cho anh”.
Anh không hề nói cho cô
biết, anh không thể trở về nữa rồi.
“Anh không trả lại bức
tranh ấy cho em đâu. Tia nắng sớm của tôi, kỉ
niệm ấy không phải của riêng một mình em.”
Chỉ An bật cười, vẻ vô
cùng giễu cợt.
“Hồi trước anh chỉ luôn
nghĩ rằng em không tin anh, hóa ra em không tin cả chính em nữa, em không tin
rằng em có thể được hạnh phúc”, Kỉ Đình nói năng gay gắt hiếm thấy.
“Xuống xe.” Cô không thèm
đếm xỉa đến việc ngoài trời đang mưa xối xả, nghiêng người đẩy cửa xe.
Kỉ Đình vẫn nhìn cô đầy
nhẫn nại, không mảy may lay chuyển. Cô bỗng nổi giận đùng đùng, đẩy anh một cái
thật mạnh, “Tôi bảo anh cút xuống khỏi xe cơ mà”.
Anh vẫn im lìm ngồi
nguyên một chỗ, mặc kệ cô xô đẩy điên cuồng, đến lúc cô yếu ớt vô lực, anh ôm
choàng cô thật mạnh vào lòng. Người anh vẫn ướt rượt nước mưa, chỉ qua một lần
áo mỏng manh, chẳng mấy chốc cô cũng bị thấm ướt hết cả, giống hệt như hết thảy
hồi ức của họ vậy, ẩm ướt, dấp dính, vấn vít không rời.
Chiếc điện thoại trong
túi quần anh bỗng nhiên rung dữ dội đúng lúc hai người ôm sát nhau, anh rờ rẫm
lấy ra nghe, giọng Lưu Lý Lâm ở đầu dây bên kia mệt mỏi vô chừng, “Chỉ Di lại
phải nhập viện rồi, mấy hôm liền cô ấy không nuốt được gì hết, ăn vào rồi lại
nôn hết ra”.
“Cậu biết rồi còn gì, tớ
không giúp được cô ấy.”
“Ai cũng không giúp được
cô ấy.”
Anh dập máy, nỗi buồn bã
không gì che dấu nổi. Chỉ An giằng ra khỏi vòng tay của anh, nặng nề tựa người
vào chiếc ghế trước vô lăng, “Chỉ Di... chị ấy bị làm sao à?”.
Anh gật đầu, không muốn
dối gạt cô, “Sức khỏe cô ấy vốn đã chẳng ra gì rồi, bây giờ càng lúc càng suy
nhược, nếu cô ấy không chịu buông tha chính mình, thì chẳng ai làm được gì cả”.
Lời anh vừa buông ra, bàn tay Chỉ An đã đặt lên tay anh, từ trước tới giờ cô
chưa bao giờ chủ động nắm tay anh như thế.
“Em có biết chuyện về
Atlantis, đến tận bây giờ cũng chưa ai chứng minh được là nó có tồn tại. Nếu nó
đã chìm xuống rồi, vậy tốt nhất cứ vĩnh viễn nằm lặng giữa nước biển như vậy
đi.”
Anh hiểu rõ ý tứ của cô,
chầm chậm buông khỏi tay cô, cười nhạt, “Không ai có quyền áp đặt anh phải sống
ra sao, kể cả em”.
Cả hai tay cô đều đặt lên
vô lăng, cô chăm chú ngắm nhìn màn mưa ràn rạt trước mắt mình, một hồi lâu, cô
mới nghe thấy tiếng anh mở cửa xe.
Trước khi anh rời đi, cô
nói, “Đ