
c sự khiến người ta kinh ngạc.
Thắng
được bức tranh này là một vị nam giới vẫn còn trẻ, mặt mũi sáng sủa, ăn mặc
chải chuốt, trông rõ không phải là kiểu công tử nhà giàu hay tuổi trẻ bồng bột
“ngàn vàng đổ một trận cười như chơi”, người chủ trì đấu giá nói chúc mừng anh
ta, còn anh ta chỉ nhìn Chỉ An mỉm cười bẽn lẽn ngại ngần, Chỉ An thì vẫn cái
vẻ nhởn nhơ như không, ánh mắt xa xôi, không rõ là đang nghĩ ngợi gì.
Bức
tranh thứ hai là chân dung, được một vị nam giới trung niên ra bề giàu có mua
với giá ba mươi sáu vạn rưỡi, cái giá này đã vượt qua cả tác phẩm của một họa
sĩ nam trung tuổi theo phái kinh viện, đã lăn lộn trong ngành sơn dầu suốt bao
năm và mới giành được chút tiếng tăm.
Lúc
bức tranh thứ ba được mang ra, không ít người trong nghề có mặt ở dưới đều ngỡ
ngàng nhận ra rằng, so với hai bức vừa rồi, bút pháp của bức này rõ ràng non
nớt hơn nhiều, cấu tứ cũng lạ lùng, quan sát kỹ càng mới thấy, bức tranh vẽ bầu
trời buổi hoàng hôn ở góc nhìn từ mặt đất ngước lên, vận dụng sắc màu cũng
không phải tài tình gì lắm. Kỹ thuật của hai bức vừa rồi tuy chưa đến mức toàn
thiện toàn mỹ, nhưng chí ít cũng khiến người ta cảm thấy tài hoa của cô tràn
trề, dào dạt, nếu so sánh với nhau, bức tranh với tên gọi Tia nắng sớm của tôi này kém cỏi hơn nhiều, hơn nữa lại khiến người ta thắc mắc không sao lý
giải nổi, bởi những người có chút kiến thức đều nhận ra, từ vị trí của bức
tranh và góc độ của vầng dương phía trời tây kia, đó chắc chắn là thời khắc
trước khi mặt trời lặn chứ không thể là buổi sớm mai được.
Đúng
thế, không ai có thể hiểu nổi, ngoại trừ anh, chỉ có anh mà thôi. Ngay lúc bức
tranh ấy được trưng ra, Kỉ Đình đã cảm thấy máu nóng trong toàn bộ cơ thể cuồn
cuộn dâng lên, anh không bao giờ quên buổi hoàng hôn ấy, cậu chàng Kỉ Đình mười
bảy tuổi cùng cô bé Chỉ An mười bốn tuổi nằm xoài bên nhau trên bãi cỏ ở góc
trường, cùng ngắm mặt trời lặn từng chút, từng chút phía trời tây, bóng tối im
lìm mà êm đềm vây bọc lấy họ. Cây đa già bên cạnh họ ngày hôm ấy cũng đơm trái
mang sắc màu tím đen, một cánh chim chẳng rõ tên cũng vội vã bay trở về giữa
ánh chiều tà còn rơi rớt, vầng mây ấy cũng điểm xuyết một chấm hồng giữa nền
tím rất nhạt, cô bé Chỉ An ngày hôm ấy lần đầu tiên trở thành thiếu nữ, cô đã
thẹn thùng tức tối chạy vụt đi trước vẻ quan tâm ngờ nghệch của một cậu trai
mới lớn... Mười ba năm sau, cô mới nói, đó chính là tia nắng sớm của cô.
Mọi
người đều mải mê bàn tán về bức họa kỳ quặc ấy, ai còn để ý đến một chàng trai
đang lặng lẽ rơi lệ?
Lúc
Kỉ Đình ngẩng đầu lên với vẻ mặt tỉnh bơ như không, mức trả giá của Tia nắng sớm của tôi đã được đẩy lên tới hai mươi tám vạn tệ, anh không chút do dự, đưa tay
giơ biển trả giá lần đầu tiên. Tiếng đọc giá của nhà cái vẫn vang lên đều đều,
cuộc trả giá vẫn đang tiếp tục, lúc mức giá đã vượt qua ba mươi vạn, chỉ còn
trơ lại ba người nãy giờ chưa chịu bỏ cuộc, khi chạm mức ba mươi hai vạn, người
đàn ông trung tuổi dáng vẻ giàu có cười lên ha hả, lắc đầu làm bộ, rốt cuộc ông
ta cũng là người khôn ngoan, biết tỏng là cho dù cô nàng Cố Chỉ An này có làm
người ta phải mê mẩn ngưỡng mộ đến đâu đi chăng nữa, bức tranh bồng bột này
cũng chẳng đáng từng đấy tiền, như vậy, chỉ còn lại anh chàng kia và Kỉ Đình là
vẫn cứng đầu cứng cổ giành lấy bức tranh.
Lúc
người chủ trì đọc giá ba mươi lăm vạn lần thứ nhất, phía dưới xôn xao nhộn nhạo
hết cả lên, rất nhiều người bắt đầu dáo dác ngó hai anh chàng nọ, một kẻ trước
sau đều giữ nụ cười chắc chắn quả quyết, một kẻ ung dung điềm đạm như không,
Chỉ An đứng trên bục, từ lúc Kỉ Đình bắt đầu giơ biển lên, cô chỉ thờ ơ quan
sát tất cả, như thể đó chỉ là một màn kịch vui chẳng hề dính dáng gì đến mình.
Khi
biển giá trong tay đã rớt xuống, nhà cái đọc con số ba mươi tư vạn, Kỉ Đình đã
không còn nghĩ ngợi thêm nữa. Anh xuất thân là con nhà giáo, chưa từng phải lo
nghĩ chuyện cơm ăn nước uống, đến lúc đi làm thu nhập rất khá, nhưng anh biết,
mình cũng chẳng phải hạng có tiền, so với những người có mặt ở đây thì đúng là
quá ư nực cười, thế nhưng anh cũng biết, rằng bức tranh ấy – anh bắt buộc phải
giành được.
Lúc
giá đã lên tới ba mươi bảy vạn rưỡi, anh chàng kia quay lại tò mò dò xét anh
một lúc, đang tính giương biển lên lần nữa, một người có vẻ là nhân viên phục
vụ bước đến bên cạnh anh ta, cúi người nói nhỏ mấy câu, anh ta lại quay đầu
lại, lần này trong mắt thoáng vẻ khác lạ, sau đó ngồi im một chỗ, không động
tĩnh gì thêm.
“Ba
mươi bảy vạn rưỡi lần thứ nhất, ba mươi bảy vạn rưỡi lần thứ hai, ba mươi bảy
vạn rưỡi lần thứ ba, chúc mừng quý ngài đây đã giành được bức tranh Tia nắng sớm của tôi của nữ họa sĩ Cố Chỉ An”.
Sau
khi nhân viên phục vụ dẫn anh vào phía sau ký kết, “Giấy xác nhận mua bán đấu
giá”, giữa khung cảnh buổi đấu giá đèn đuốc sáng trưng, mọi sự vẫn diễn ra đều
đều, nhưng Chỉ An đã biến mất.
“Thưa
tiên sinh, thủ tục của anh đã hoàn tất, khoản tiền đấu giá và chi phí thủ tục
phiền anh chuyển vào tài khoản chỉ định trong vòn