
, chỉ nhoẻn
miệng cười cười, rồi rảo chân bước theo hướng về nhà cùng cậu.
Thời trung học của Kỉ
Đình trôi qua yên bình phẳng lặng, cậu nghĩ, nếu không xảy ra chuyện gì bất
ngờ, cả đời cậu chắc cũng sẽ trôi qua như thế. Học hết cấp hai sẽ lên cấp ba,
học xong cấp ba thì vào đại học, tiếp tục đào sâu học tập, tốt nghiệp xong sẽ ở
lại trường giảng dạy như bố mẹ hằng mong đợi, lấy một cô vợ gia giáo có trình
độ tương đương, lại thêm tâm đầu ý hợp, sinh một đứa con, dồn hết tâm huyết vào
nó, uốn nắn chăm bẵm nó trở thành một trí thức hệt như cậu vậy, rồi sau đó yên
tâm mà già đi, còn đứa con sẽ lặp lại một đời giống như cha nó.
Thực ra như thế cũng
không có gì là không ổn, thế nhưng, cậu nghĩ bụng, nếu đã biết rõ cả cuộc đời
nhất định sẽ sống như vậy, thì chí ít trong lúc vẫn còn tự do tự tại, sao không
thể làm một số việc ngoài kế hoạch cơ chứ, một chút ít ngoại ý cũng chẳng thể
nào khiến cậu đi chệch quỹ đạo cuộc đời được, mà lại khiến cậu vui vẻ hơn. Thế
nên sau khi kết thúc cấp hai, Kỉ Đình điền vào tờ đơn đăng kí nguyện vọng
trường cấp ba cái tên Ngũ Trung. Ngũ Trung cũng là trường cấp ba trọng điểm
ngang ngửa với trường chuyên trực thuộc Đại học G, tỷ lệ thi đỗ đại học hằng
năm ổn định ở vị trí một trong hai trường hàng đầu cả nước, thế nhưng điều thu
hút Kỉ Đình hơn là ở chỗ, địa điểm của trường với Đại học G vừa hay phân cách
đôi nơi, một nam một bắc hai đầu thành phố. Nếu cậu đỗ vào Ngũ Trung, đương
nhiên sẽ phải nội trú tại trường. Sống trên đời đã gần mười sáu năm, trước nay
Kỉ Đình vẫn chưa từng rời khỏi bố mẹ quá một tuần, lần lâu nhất mà Kỉ Đình còn
nhớ được là đợt tham gia cắm trại kéo dài năm ngày hồi mùa hè năm lớp bảy. Mặc
dầu trại hè là do nhà trường tổ chức, nhưng trong thời gian cậu ra khỏi nhà, mẹ
cậu vẫn cứ săn sóc từng ly từng tí. Thực ra Kỉ Đình cũng cảm thấy rất nực cười,
cậu không phải một đứa không biết tự chăm lo cho bản thân, cũng không phải đứa
ngỗ nghịch phá phách, hầu hết thời gian cậu đều có thể tự cắt đặt mọi việc ổn
thỏa, thế nhưng bố mẹ lại cứ căng thẳng thái quá. Nghe nói là vì mẹ cậu khá vất
vả trong khi mang thai cậu, trước cậu, mẹ đã từng bất cẩn bị sẩy mất một đứa đã
thành hình trong dạ, khó khăn lắm mới có được Kỉ Đình, lúc còn đang bụng mang
dạ chửa cũng dăm bảy lần sóng gió, đến lúc sinh thì lại sinh non. Thế nên, bố
mẹ Kỉ Đình chỉ giận không thể nào lấy dây mà trói chặt cậu vĩnh viễn vào người
mình được, trong quá trình dạy dỗ cậu quyết không lỡ làng sai sót lấy nửa bước.
Kỉ Đình hiểu được nỗi khổ của cha mẹ cậu, thế nhưng cũng không rõ tại sao, cậu
vẫn cứ khao khát được rời khỏi bố mẹ để tự do hít thở một phen, cho dù chỉ là
chốc lát thôi cũng cam lòng.
May là sau khi cậu nộp
đơn đăng ký nguyện vọng xong xuôi, bố mẹ cậu vẫn chẳng mảy may nghi ngờ chút
nào, có lẽ họ vẫn đinh ninh rằng việc con trai tiếp tục theo học trường chuyên
thuộc Đại học G là chuyện đương nhiên không cần bàn cãi, không cần lo lắng làm
gì cho mệt. Trường Ngũ Trung tuy tuyển sinh khắt khe, thế nhưng Kỉ Đình tương
đối tự tin vào thành tích của mình, chỉ cần không có điều gì quá bất ngờ xảy
ra, thì nhận được thông báo trúng tuyển của trường Ngũ Trung là việc hoàn toàn
nằm trong dự liệu. Tưởng tượng ra cảnh bố mẹ đến lúc ấy chắc vì việc này mà
biến sắc, nhưng cũng chỉ bất lực không biết phải làm sao, thì ngoài cảm giác
căng thẳng âu lo ra, Kỉ Đình còn thấy chút mừng vui âm thầm không nén nổi. Niềm
vui ấy thậm chí còn hơn cả cảm giác mừng rỡ lúc cậu được tuyên dương danh hiệu
một trong ba học sinh tốt nghiệp xuất sắc của cả khối.
Lễ tốt nghiệp của khối
trung học được tổ chức chung với lễ tốt nghiệp của khối tiểu học, vừa hay, chị
em Chỉ Di cũng tốt nghiệp cấp một, thế nên vợ chồng hai nhà Cố Duy Trinh với Kỉ
Bồi Văn đều đến dự. Lúc Kỉ Đình thay mặt các học sinh tốt nghiệp lên bục đọc
diễn văn, nhìn cậu chàng nho nhã thanh tú đứng trên đài, nói năng trôi chảy với
chất giọng nho nhã thanh tú đứng trên đài, nói năng trôi chảy với chất giọng
nho nhã riêng có của mình, không chỉ vợ chồng Kỉ Bồi Văn xúc động đến ướt đầm
đôi mắt, ngay cả gia đình Cố Duy Trinh vốn là bạn bè thân thiết cũng cảm thấy
được thơm lây.
Thế nhưng, điều khiến mọi
người bất ngờ nhất là cô nàng Chỉ An. Vốn bấy nay nghịch ngợm bướng bỉnh, làm
thầy cô đau đầu nhức óc, nên cô bé tuyệt nhiên không có duyên với danh hiệu học
sinh ưu tú, nhưng không thế không thừa nhận là về mặt học hành, cô cũng có tư
chất hơn người. Cô bé cả ngày chơi bời phá phách, thế mà thành tích lại không
tồi chút nào, bình thường cũng không chăm chỉ cần cù làm bài tập cho lắm, kiểm
tra này nọ cũng đại khái cho xong, thế nhưng những dịp thi cử càng quan trọng,
nỗ lực của cô bé càng nổi bật. Cô cũng thường tự xưng là “tuyển thủ thi cử”,
lần thi tốt nghiệp cấp tiểu học này, thật đáng kinh ngạc, Chỉ An cũng trở thành
học sinh đạt điểm cao nhất khối. Thầy cô giáo có thể không tặng cô giải thưởng
học sinh tốt nghiệp ưu tú nhất, thế nhưng danh hiệu “Học tập xuất sắc” dành cho
người có thành tích tốt nghi