
có phần ngông cuồng này, không hiểu sao, khi nghe nó cậu lại cảm thấy
hưng phấn.
Kỉ Bồi Văn nhìn vẻ cười
cười của Kỉ Đình, nghĩ bụng, có lẽ ông chẳng hiểu rõ cậu con trai bấy nay vẫn
khiến ông tự hào như ông vẫn tưởng. Thấy Kỉ Đình không hó hé gì, ông quyết định
tự khơi chuyện ra nói, “Bố nghe hiệu trưởng Trần ở trường các con kể là, hình
như con điền tên Ngũ Trung trong tờ đơn nguyện vọng”. Ông gắng sức giữa giọng
điệu thật tự nhiên, như thể trò chuyện với con trai lúc bình thường vậy.
Kỉ Đình ngay lập tức mở
to mắt, liếc nhìn bố, sau đó tựa hồ đã hiểu ra điều gì, tia sáng lóe lên trong
mắt vội vã biến mất, thế nhưng sau đó cậu lại chọn cách im lặng. Kỉ Bồi Văn
thấy con vẫn không nói gì, liền tiếp lời, “Ngũ Trung thì cũng không tệ, nhưng
mà người ở trường đấy hơi phức tạp, lại xa nhà quá, bố với mẹ con đã bàn bạc
một chút, và nghĩ là con nên học tiếp trường chuyên ở đây thì hay hơn, thế nên,
bố đã cậy nhờ hiệu trưởng Trần giúp con sửa đổi phần nguyện vọng rồi”. Nói xong
những lời này, Kỉ Bồi Văn chăm chú nhìn con trai, thế nhưng khuôn mặt Kỉ Đình
chẳng biểu hiện gì, khiến ông bỗng nhiên chẳng biết làm thế nào, đành phải nói
bồi thêm một câu, “Con trai à, bố mẹ đều muốn tốt cho con thôi, từ nhỏ đến lớn,
con vẫn là một đứa con ngoan, là niềm tự hào của bố mẹ, hết thảy hy vọng của bố
mẹ đều gửi gắm vào con đấy…”.
“Bố!” Kỉ Đình chen ngang
lời ông, “Con hiểu rồi, con điền tên Ngũ Trung cũng chỉ là nhất thời hứng lên
bày trò nghịch ngợm thôi, lúc này cũng đã thấy hối hận, mọi người sửa cho con
rồi thì tốt quá”. Cậu lấy chiếc băng cassette trong máy nghe nhạc ra, rồi bước
xuống giường, “Bố, con ra ngoài dạo chơi một tí”.
Nhìn Kỉ Đình bước ra khỏi
cửa, Kỉ Bồi Văn thấy hơi lo lắng, con trai ông vốn là đứa hiểu lẽ, ông vẫn luôn
biết thế, nhưng thấy nó tiếp nhận việc này bình tĩnh quá đỗi, bản thân ông lại
thấp thỏm không yên, bèn cất giọng hỏi, “Đi dạo ở đâu thế con? Trời sắp tối
rồi, đừng đi xa quá nhé!”.
Kỉ Đình ở ngưỡng cửa
phòng ngoái đầu lại, “Con chỉ đi loanh quanh trong trường thôi, một chốc là về
ấy mà, bố yên tâm đi ạ, con không đi xa quá đâu”.
Cậu rời khỏi nhà, cứ lững
thững trong khuôn viên trường dưới ánh chiều tà, trong lòng là thứ cảm giác gì,
chính bản thân cậu cũng chẳng nói ra nổi, men rượu vương lại còn đang thiêu đốt
cậu, thế nhưng trong lòng lại vô cùng lạnh lẽo, chỉ cảm thấy ở nơi nào đó sâu
trong lồng ngực có thứ gì như nùi chỉ rối đang tắc nghẹn, chẳng phải đớn đau,
chỉ là nỗi buồn rầu, khóc không nổi cũng không nói ra được, một nỗi sầu không
thể chịu đựng.
Đừng có đi đâu xa quá, họ
đã nói thế.
Cậu biết bản thân mình sẽ
chẳng đi đâu xa quá, chỉ là muốn tìm một chỗ nào đấy không có ai để mà ngẫm ngợi
một chút, sau đó cậu vẫn sẽ quay về nhà, tiếp tục làm một đứa con ngoan. Từ khi
còn nhỏ xíu, cậu đã quen với việc gắng sức đè nén thứ gì đó trong lòng mình
xuống, dần dà, làm những việc mọi người cho là đúng đắn đã trở thành bản năng,
đôi khi cậu cũng cảm thấy, có lẽ bản tính của mình chính là làm một đứa con
ngoan vậy.
Chỗ nào cũng có người,
chẳng có nơi nào để hít thở cho thỏa thuê. Kỉ Đình liên tục mỉm cười chào hỏi
những bạn học, thầy cô giáo cùng người quen của bố mẹ mà cậu gặp trên đường,
bước chân bất giác hướng về con đường nhỏ vắng vẻ, cuối cùng, người càng lúc
càng thưa thớt, đây không phải con đường cậu vẫn thường đi, thế nhưng cậu cảm
giác được nỗi thân quen kỳ lạ, tận đến lúc trước mắt bỗng đâu mở ra cả một
khoảng rộng rãi, cậu mới biết rằng rất lâu trước đây đã từng đặt chân tới nơi
này.
Vầng dương sắp lặn sau
rặng núi nhuộm bốn bề một sắc vàng vọt mịt mờ, Kỉ Đình tựa lưng vào một tảng đá
nhẵn bóng trên thảm cỏ, rút băng cassette từ trong túi ra, tỉ mẩn ngắm nghía
một hồi, sau đó bắt đầu lấy hết sức giằng xé nó, cậu vò rối đám dây từ, cuốn
lên tay, rồi hung hãn giật đứt tung hết cả.
Từ trước tới nay cậu chưa
làm thế này bao giờ, thế nhưng thây kệ, đằng nào cũng có ai nhìn thấy đâu, đến
khi quay trở lại trước mặt mọi người, cậu lại là một tấm gương học hành giỏi
giang xuất sắc, cậu cảm thấy xưa nay chưa bao giờ được sảng khoái như lúc này.
Tận đến lúc nghe thấy tiếng “ha ha”, cậu mới hoảng hồn kinh ngạc, vội vã ngừng
bặt động tác còn dang dở, ngẩng đầu lên, chỉ thấy cô nàng Chỉ An hai tay chắp sau
lưng, đủng đỉnh mò ra từ phía bên kia tảng đá.
Chỉ An không nói gì, chỉ
dùng ánh mắt “bắt quả tang rồi nhé” mà nhìn vào cái kiệt tác lùng nhùng trước
mặt Kỉ Đình. Kỉ Đình sững cả người, sau đó mới nghĩ bụng mình chẳng cần e dè
với Chỉ An, thế nên cậu mỉm cười với cô bé, tiếp tục vò xé cái băng Beyond
trước nay cậu vẫn nâng niu yêu quý. Chỉ An nhìn một lúc, cuối cùng cũng mở
miệng, “Thế này thì có gì vui, đi theo em!”.
Cô bé ra hiệu cho cậu đi
theo, Kỉ Đình ngẩn ngơ một chút, quăng đi cái đám lằng nhằng ở tay, rồi hướng
theo bóng Chỉ An mà bước. Chỉ An lon ton thành thạo dắt cậu chàng mò mẫm qua
mấy bụi cây thấp lè tè lùm xùm rậm rạp, sau đó leo lên mấy mô đất thấp, cuối
cùng ra hiệu cho cậu nằm rạp xuống đám cỏ trê