
ào, anh vẫn quyết định sẽ ở bên
Chỉ An, thế nhưng, anh vẫn hy vọng sẽ có được lời chúc phúc của tất cả mọi
người mà không phải làm tổn thương đến bất kỳ ai. Nếu mẹ anh và Chỉ Di cứ đường
đột thế này mà đụng mặt Chỉ An, không những Chỉ Di nhất thời khó lòng chấp nhận
được, mà anh e rằng bố mẹ cũng sẽ có thành kiến với Chỉ An, đến lúc ấy sự tình
khó mà thu xếp cho ổn, đó không phải là cái kết quả anh muốn nhìn thấy.
Anh
không nghĩ ngợi thêm nữa, thử tính toán thời gian, ít nhất khoảng hai mươi phút
nữa mẹ anh và Chỉ Di mới tới chỗ ở của anh, khoảng thời gian này hoàn toàn đủ
để anh và Chỉ An có sự chuẩn bị.
Anh
vội vã chào tạm biệt đồng nghiệp rồi chạy biến ra ngoài, lúc mở cửa bước vào
phòng mình, anh ngạc nhiên khi thấy Chỉ An đã thức dậy, đang chăm chú sơn phết
lên bức tranh hôm qua còn chưa vẽ xong, nhìn thấy anh về, cô hơi ngỡ ngàng,
liền cười bảo, “Anh qua mà xem này!”.
Anh
thở phào một hơi, vẫn về kịp trước mẹ và Chỉ Di. Anh bước lại, khẽ khàng đặt
chiếc bút vẽ trong tay Chỉ An xuống, “Chỉ An à, mẹ anh với Chỉ Di sắp đến
đấy...”.
Vẻ
mặt của cô không hề thay đổi, dường như cũng chẳng kinh ngạc chút nào, có điều
nét cười trên mặt đã từ từ tắt lặng, “Thế à?. Cô vô thức cúi đầu xuống, nhặt
nhạnh mấy thứ linh tinh.
“Anh
nói đi, anh muốn em phải làm thế nào?”
“Thế
này đi, anh có một đồng nghiệp nữ tên là Mạc Úc Hoa, em gặp rồi đấy, ở ngay
dưới nhà thôi, hôm nay cô ấy được nghỉ, chắc là đang ở nhà, em cứ qua đấy một
lúc đã, có một số việc, anh phải giải thích trước với mẹ anh và Chỉ Di thì tốt
hơn.”
Cô
bắt đầu xếp lại giá vẽ, trên mặt không mảy may tỏ chút thái độ gì, nghe anh
nói, cô cũng chỉ một mực im lặng. Anh thấy không yên tâm, liền lắc mạnh tay cô,
“Họ chưa hề chuẩn bị tâm lý về việc của anh và em, anh chỉ không muốn làm hỏng
mọi chuyện, em đợi anh nhé, một tẹo thôi, anh giải thích rõ ràng với họ xong
rồi qua tìm em ngay. Chỉ An à...”.
Như
thể cảm nhận được nỗi âu lo của anh, Chỉ An ngước mặt lên, nhoẻn cười rạng rỡ,
nhún vai, “Không sao đâu mà”.
Cô
vốn là người quen nay đây mai đó, lại không có cái kiểu bày bừa nhiều đồ dùng
vật dụng cá nhân ở chỗ người khác, sống ở chỗ anh một thời gian rồi, ngoài ít
quần áo thay ra mặc vào, còn lại chẳng có đồ gì mấy. Thu dọn các món đồ vẽ xong
xuôi, Kỉ Đình bèn lôi cô xuống gõ cửa phòng Mạc Úc Hoa.
Chỗ
ở của Mạc Úc Hoa cũng giản dị hệt như con người cô vậy, lúc mở cửa ra, trên tay
cô vẫn đang cầm khư khư một cuốn sách chuyên ngành. Nghe Kỉ Đình giải thích mọi
chuyện xong, cô cũng chỉ gật đầu, không hỏi thêm câu nào nữa.
Kỉ
Đình cười cười nhìn Mạc Úc Hoa, vẻ biết ơn, trên mặt Chỉ An nãy giờ lại chỉ
mang vẻ lãnh đạm.
“Anh vẫn chưa đi hay
sao?” Khóe miệng cô khẽ nhếch lên.
“Chỉ An, em đừng có đi
đâu đấy, cứ ở đây chờ anh một chút được không?”
“Hừ!” Cô bắt đầu khó
chịu, “Cứ lằng nhằng mãi thôi, anh mau về đi!”.
“Không được, em phải nhận
lời với anh cơ.” Anh hệt như một đứa trẻ bướng bỉnh, cố tìm kiếm một lời đáp
khiến mình được yên lòng.
“Được...” Cô vội vã gật đầu, rồi đẩy anh ra ngoài cửa.
Lúc này anh mới yên tâm, tính cách Chỉ An tuy khó dò, nhưng cô đã nhận lời việc
gì thì thường không bao giờ nuốt lời. Kỉ Đình đi rồi, Mạc Úc
Hoa mời Chỉ An ngồi xuống chiếc ghế duy nhất trong phòng, rồi rót cho cô một
cốc nước, còn bản thân Úc Hoa thì ngồi xuống mép giường, tiếp tục vùi đầu vào
cuốn sách trên tay.
Một lúc sau, Mạc Úc Hoa
nghe thấy cô gái xinh đẹp ấy cất lời hỏi, “Tôi hút thuốc, không phiền chị
chứ?”. Cô ngẫm nghĩ một lát rồi bảo, “Chị cứ tự nhiên”.
Cô gái ấy bắt đầu bật lửa
đầy thành thạo, lúc điếu thuốc đã cháy, cô ấy chỉ hút một hơi, rồi kẹp lơi lả
giữa ngón tay, để mặc nó cháy dần từng chút một.
Lúc điếu thuốc đầu tiên
đã cháy hết, cô gái ấy đứng dậy, Mạc Úc Hoa liếc nhìn cô ấy một cái, vẻ hơi ngỡ
ngàng, cô ấy cười cười, như thể nghĩ ngợi thế nào đấy, liền ngồi xuống trở lại,
tiếp tục đốt thêm một điếu thuốc nữa. Lúc điếu thuốc thứ ba cháy lên, Mạc úc
Hoa ngồi cách đó không xa bắt đầu ít nhiều để mắt tới cô gái kia, cô ấy đang
cúi đầu ngắm nghía tay mình, không biết nghĩ ngợi điều gì. Có lẽ cô cũng bắt
đầu vô thức chờ đợi cùng cô gái kia, thế nên mới cảm giác rằng thời gian đốt
cháy điếu thuốc thứ ba dường như lâu hơn hai điếu trước một chút, tận đến lúc
điếu thuốc cháy hết, cô gái ấy mới giật bắn mình buông lơi bàn tay bị châm
bỏng, đầu mẩu thuốc rơi tõm xuống đất.
Mưa ào ạt hết trận này
đến trận khác, đất trời chẳng hửng lên lúc nào, Từ Thục Vân và Chỉ Di vừa đến
chỗ Kỉ Đình thì một cơn mưa khác lại đổ xuống. Kỉ Đình đã chờ sẵn ở dưới nhà,
cẩn thận đắt Chỉ Di lên phòng anh, mẹ anh vừa ngồi xuống đã xót ruột thốt lên,
“Con xem con kìa, gầy quá thể”.
“Mẹ, lần trước con về mẹ
cũng nói thế mà.” Kỉ Đình cười cười, rồi quay người đi rót nước cho hai người.
“Con cứ ngồi xuống, để mẹ
tự lấy. Đã ăn trưa chưa? Mẹ đã mua trong khu chợ dưới nhà mấy món đồ ăn, để mẹ
hâm lại cho con nhé.” Từ Thục Vân vừa nói, vừa tự mình bước vào căn bếp nhỏ. Kỉ
Đình để mẹ tự nhiên, trong lòng mỗi