Disneyland 1972 Love the old s
Bình Minh Và Hoàng Hôn

Bình Minh Và Hoàng Hôn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323100

Bình chọn: 8.00/10/310 lượt.

sáng mờ mờ ở mặt

đồng hồ hiển thị hai giờ mười lăm phút, trải qua một chặp quấn quýt xác thịt

điên cuồng, anh cứ ngỡ mình sẽ ngủ được sâu. Trên chiếc giường đơn chật hẹp,

người nằm bên cạnh anh vẫn còn đó, chiếc chăn xộc xệch quấn lấy nửa người cô,

cô nằm cuộn tròn hệt như một con tôm nhỏ, một cô gái có tính cách bướng bỉnh

mạnh bạo là vậy, thế mà lúc ngủ lại có cái tư thế chẳng an toàn chút nào. Kỉ

Đình rón rén đưa tay nhặt mấy món quần áo vứt lung tung ở đầu giường và trên

sàn, chỉ sợ làm Chỉ An thức giấc, xong việc anh vẫn không ngủ được, đành mở mắt

thao láo, lặng lẽ lắng nghe tiếng thở đều đặn của cô trong bóng tối, hóa ra cô

gái lúc điên cuồng thì hoang dã như con thú nhỏ này cũng biết mệt mỏi, tiếng

tích tắc phát ra từ đồng hồ cũng hòa nhịp với tiếng thở của cô, anh cảm thấy

mình chưa bao giờ được bình thản như lúc này, trong lòng dâng lên một cảm giác

đủ đầy viên mãn, khẽ cựa mình, nỗi hạnh phúc ấy lại ứa lên tràn trề.

Chiếc giường hẹp quá, cô

trở mình, chân đè lên đùi anh, làn da hơi lành lạnh của họ áp vào nhau, dần dà

trở nên ấm áp, anh nhớ đến thân hình trần trụi dưới lớp chăn của cô, chính đôi

chân này, một lúc trước đây thôi còn ép chặt vào eo anh, căng tràn, thon thả,

mịn màng, lấm tấm những giọt mồ hôi nho nhỏ, cứ như vuông lụa lấp lánh sáng.

Anh bất giác cắn chặt môi.

Cô vẫn chưa tỉnh giấc,

khe khẽ xoay người, dường như đang cố tìm kiếm dáng nằm phù hợp nhất, tay cũng

giơ lên, rơi tõm vào chỗ khó chịu của anh, anh chau mày, khẽ khàng gỡ bàn tay

bướng bỉnh của cô, cô gạt tay anh ra, cứ thế ôm chặt lấy chỗ đó, anh hít một

hơi, “Đừng...”. Sau đó, anh nghe thấy cô vùi mặt vào chăn, cười khúc khích,

“Đừng gì cơ?”.

Đáng lẽ anh phải biết

rằng từ nhỏ cô đã không phải là một đứa trẻ ngoan ngoãn gì cho cam, “Đừng như

thế...”, anh cắn tai cô nói.

“Cũng được.” Lần này cô

ngoan ngoãn buông tay ra, trong giọng nói cũng không thấy vẻ tiếc rẻ nữa. Anh

lại càng khó chịu, đành nắm lấy tay cô, “Đừng đi nhé!”.

Cô ra vẻ tức giận, “Lúc

thì đừng thế này, lúc lại đừng thế khác, rốt cuộc anh muốn thế nào?”.

Anh sợ run người, mặt đỏ

bừng, vội che miệng cô lại, sớm muộn gì cô cũng giày vò anh đến chết mất thôi.

Anh chẳng còn nhớ sau đó

hai người có bao nhiêu đêm như thế nữa, chỉ cần ở cạnh nhau là mây mưa quấn

quýt, tựa hồ khát khao những tiếp xúc mãnh liệt của xác thịt đã len lỏi vào cả

linh hồn của hai người.

Khoảng thời gian ấy,

những lúc đi làm, dưới mắt anh thường nổi rõ quầng đen, Mạc Úc Hoa cười bảo,

“Gan vốn là thứ quan trọng bậc nhất đấy, đồng chí Kỉ Đình ạ, nghỉ ngơi chút

đi”. Úc Hoa ở cùng khu tập thể với anh, cô cũng đã gặp Chỉ An. Kỉ Đình thấy vô

cùng ngại ngùng, có lúc anh nghĩ bụng, cứ tiếp tục thế này thì đúng là không

ổn, họ còn có cả một quãng đời về sau, việc gì phải vội vàng trong chốc lát.

Thế nhưng, cứ mỗi lần ở bên cô, thứ dục vọng quen thuộc ấy lại trỗi dậy, anh

nghĩ, có lẽ cô đúng là yêu tinh thật, giống như con hồ ly giữa đêm mưa rơi,

trăng sáng sao thừa, lẻn vào trong giấc mộng của kẻ thư sinh, làm anh không

muốn tỉnh giấc nữa.

Sau một khoảng thời gian

chung sống với nhau, dần dà anh cũng nắm được giờ giấc của cô, mỗi tuần cố định

ba buổi chiều đến chỗ thầy học vẽ, tối tối, trừ thứ Ba và thứ Năm, từ chín giờ

đêm đến hai giờ sáng làm thêm ở Tả Ngạn, về cơ bản là ngày ở nhà đêm ra ngoài.

Kỉ Đình đã quen với tình trạng dở thức dở ngủ chờ cô về, sau đó nhón chân nhón

tay rời khỏi cô lúc sáng sớm.

Thói nghiện thuốc của Chỉ

An khá nặng, Kỉ Đình khuyên nhủ bao lần, vẫn không thuyết phục nổi, đành mặc kệ

cô, mỗi lần quấn lấy nhau xong, cô đều tựa vào đầu giường hút thuốc, có lúc anh

ho hắng mấy tiếng, cô mới dừng lại, không tắt hẳn mà để điếu thuốc dở cháy đến

hết trong gạt tàn. Trong cơn mơ của Kỉ Đình luôn phảng phất mùi vị khói thuốc,

như vậy cũng tốt, mùi hương này chí ít cũng chứng tỏ cô đang ở bên anh.

Chiều thứ Năm, Kỉ Đình

được nghỉ, giờ này bình thường Chỉ An vẫn ở nhà thầy giáo, anh quay về chỗ ở,

mở cửa đi vào, liền ngửi thấy mùi dầu xả quen thuộc, hóa ra Chỉ An ở nhà, tiết

trời cực kỳ nóng nữa, cô lọt thỏm trong chiếc áo phông của anh ngủ ngon lành

trên giường.

Trên chiếc giá vẽ dựng ở

bên cạnh giường có kẹp một bức sơn dầu vừa mới xong một nửa, anh ngắm nhìn, là

chân dung một người đàn ông trung niên anh chưa gặp bao giờ, mặt mũi cũng mới

được phác sơ qua, bên cạnh giá vẽ bừa bộn nào màu, nào bút, có thể tưởng tượng

ra được, nhất định là cô nàng đang vẽ dở, không biết vì nguyên cớ gì lại dừng

lại, nhất quyết vùi mình vào giấc mộng.

Kỉ Đình rón rén rút chìa

khóa, ngồi xuống mép giường, trán cô rịn mồ hôi, mấy sợi tóc mây bết vào mi mắt

đang nhắm nghiền, khẽ rung rẩy theo từng nhịp thở. Anh đưa tay ra, khẽ khàng

gạt mấy sợi tóc, sau đó im lặng ngắm nhìn cô, không hiểu sao, anh thốt nhiên

nhớ lại hồi còn nhỏ, cũng trong tiết trời nóng như nung này, bà mẹ dạy Văn học

cổ điển ở đại học của anh đã bắt anh đọc thuộc từng câu từng chữ trong cuốn Tuyển

tập Tống từ
giữa thư phòng. Anh rất thích những

bài từ củ