
bản thân mình bên biết đủ đi thôi, có
lẽ anh sinh ra trên đời này đã thích hợp với con đường bằng phẳng, rộng rãi –
tuy rằng trước nay anh chưa hề hiểu thấu, rằng anh lựa chọn con đường này, hay
chính nó đã lựa chọn anh.
Từ năm anh hai mươi tám
tuổi, mọi người trong nhà bắt đầu lo lắng về việc lớn cả đời của anh, thực ra
với những điều kiện tốt như vậy, anh muốn tìm một đối tượng tử tế cũng không có
gì là khó, Kỉ Bồi Văn và Từ Thục Vân kết hôn muộn nên cũng khá cởi mở với việc
trọng đại của cậu con trai. Tuy không thúc giục vội vã, nhưng một vài tin đồn
lặt vặt, mờ ám hồi mấy năm về trước khiến vợ chồng họ có phần âu lo về đời sống
tình cảm của cậu quý tử. Lúc này, họ đã ít nhiều đoán được việc anh nhất quyết
đến thành phố G rồi lại đột ngột trở về đều có liên quan đến Chỉ An, có điều họ
không giải thích được căn nguyên cụ thể bên trong, cũng không hiểu vì đâu cậu
con trai khiêm nhường, trầm lặng của mình lại có thể dính líu đến con bé Chỉ An
ngỗ ngược ấy. Từ bé đến giờ, rõ ràng chỉ có Chỉ Di luôn thân thiết bên anh, bố
mẹ cũng đã vài lượt thử thăm dò cậu con trai, nhưng anh chỉ lặng im không nói,
biết bao ngày tháng đã qua, anh tuyệt nhiên không hề nhắc đến bất cứ chuyện gì
dính dáng đến Chỉ An, Kỉ Bồi Văn và Từ Thục Vân cũng sợ sẽ động chạm đến nỗi
đau của anh, trong lòng chỉ thầm cầu mong anh sẽ dần dà lãng quên chuyện cũ,
vậy nên cũng tránh nhắc đến người đó trước mặt anh, cứ tỏ ra như chưa hề có
chuyện gì. Cũng may, Kỉ Đình không phải kiểu người chỉ vì một chút tình cảm mà
âu sầu đau đớn như họ lo ngại, anh làm việc chăm chỉ, hiếu kính với bố mẹ, quan
tâm đến người thân và bạn bè xung quanh, tính cách trầm lắng càng lúc càng thêm
sâu sắc, ngoài tật nghiện thuốc ngày một trầm trọng, anh không hề vì chút chuyện
tình cảm nông nổi của tuổi thanh xuân mà xa rời con đường cần phải đi.
Sang đến năm công tác thứ
ba, Kỉ Đình đã mua được nhà ở ngay gần bệnh viện. Anh đã từng có ý định chuyển
ra ngoài sống một mình, nhưng lại vấp phải sự phản đối kịch liệt của bố mẹ, bấy
giờ Từ Thục Vân đã về hưu, nghĩ đến cảnh bố mẹ lụi cụi lẻ bóng, trong nhà chỉ
có một mình anh là con, anh cũng đành gạt đi suy nghĩ ấy.
Đợt này trường đại học
nơi nhà họ ở đã tiến hành xây dựng lại khu tập thể, cấp chuyên gia như bố mẹ Kỉ
Đình được xếp vào hạng ưu đãi tương đối lớn, chuyển vào khu nhà ở giáo viên mới
xây. Gia đình họ Cố cũng được phân nơi ở mới, thế nên hai nhà không được ở gần
nhau như trước đây nữa. Cố Duy Trinh và Kỉ Bồi Văn vẫn năng qua lại với nhau,
họ cũng đã bắt đầu có tuổi, bạn bè cũ càng thêm phần đáng quý, thế nhưng Uông
Phàm và Từ Thục Vân lại thưa nhặt qua lại hơn xưa, những ngày hai nhà đùm tụm
ăn uống giờ đã một đi không trở lại.
Những lúc thư thả rảnh
rỗi, Kỉ Đình thường quay trở lại dạo bước ở lối nhỏ gần căn nhà thời thơ ấu,
nhà họ Cố ở ngay phía này, anh cũng hay gặp Chỉ Di, hai người đôi lúc trò
chuyện dăm câu ba điều rồi rời đi. Bên cạnh Chỉ Di vẫn chưa thấy có một nửa phù
hợp, hai bên bố mẹ cũng chưa từng gióng giả nhắc nhở bao giờ, hai người họ thân
thiết từ thuở bé, tình cảm hiện giờ cũng tốt đẹp, ngoài chút việc đáng tiếc là
Chỉ Di không nhìn thấy ra, thì chẳng có cặp nào được xứng đôi vừa lứa như họ
nữa. Lúc bị hỏi đến nơi, Chỉ Di trước sau chỉ nói một câu, “Thôi thì tùy duyên
vậy”. Thế nhưng tâm tư của cô đối với Kỉ Đình từ khi còn nhỏ đến giờ, ai cũng
tỏ tường hết cả, Cố Duy Trinh và Uông Phàm cũng muộn phiền vì việc này lắm,
nhưng chẳng biết làm sao, Kỉ Đình trước sau vẫn một mực lặng im, sự im ắng của
anh khiến Từ Thục Vân cùng Kỉ Bồi Văn, dù có ý mai mối thật cũng không tiện mở
lời. Sau vài lần bố mẹ hai nhà cố tình sắp đặt cho hai người, Kỉ Đình lại càng
khách sáo với Chỉ Di hơn, lúc gặp mặt cũng chỉ hỏi han xã giao vài câu cho có.
Lưu Lý Lâm vẫn thường ra
mặt chọc tức Kỉ Đình, “Cái thằng tớ đây thế đếch nào cũng biết phân biệt đúng
sai hay dở, đồ khốn nhà cậu đang hưởng phúc mà sao lại không biết điều thế
nhỉ?”.
Mỗi lần như vậy, Kỉ Đình
đều chỉ cười cười, cứ thế mãi, có một lần anh cũng hỏi lại Lưu Lý Lâm, “Sao cậu
cứ hy vọng tớ và Chỉ Di đến với nhau thế? Trước đây có bao giờ thấy cậu vô tư,
vĩ đại như vậy đâu nhỉ, không khó chịu à?”.
Lưu Lý Lâm liền kéo anh
đi uống rượu, Kỉ Đình không uống, chỉ ngồi bên cạnh đốt hết điếu thuốc này tới
điếu thuốc khác, đến ngay cả Lưu Lý Lâm - một gã nghiện thuốc chính hiệu cũng
phải thốt lên, “Thế mà làm bác sĩ được mới tài, hút thế này không sợ chết hay
sao?”. Kỉ Đình cũng chẳng ừ hữ chi cả.
Đến lúc uống đã ngà ngà
say, Lưu Lý Lâm liền vỗ vai Kỉ Đình, rồi cất lời thở vắn than dài, “Làm người
đúng là khó bỏ mẹ ra, có lúc tớ cũng cảm thấy không biết có nên thoi cho cậu
mấy phát không, như thế mới giống thằng đàn ông, thế nhưng đành phải cố nghĩ
khác đi, cái thằng khốn nhà cậu ngoài ề à rề rà ra, có lẽ không sai gì hết,
không yêu là không yêu thôi, làm đếch có cách nào? Có điều, anh em với nhau tớ
cũng phải nói thẳng một câu, chả lẽ cậu định làm hòa thượng cả đời để đợi chờ
cô ả Chỉ An à?”.
K