
ưa?”
“À, có phải là loài chim
mà Trương Quốc Vinh nói đến trong phim A Phi chính truyện không , có một loài
chim không chân, cứ dang cánh bay lên là bay mải miết, tận đến lúc chết mới
chạm xuống mặt đất, đúng không?” Cậu hỏi.
Động tác của Chỉ An ngưng
lại một lát, “Cũng từa tựa như vậy, đây là loài chim bay đêm, chỉ sống trên
biển, bắt cá kiếm ăn. Nó to hơn hải âu rất nhiều, bay cao hơn, cũng hung hãn
hơn, bình thường chỉ xuất hiện vào đêm tối hay trước lúc mưa giông gió giật,
tiếng kêu thảm thiết thê lương, nếu nó xuất hiện vào buổi hoàng hôn, có nghĩa
là sắp có bão lớn, thế nên ngư dân miền duyên hải đều coi nó là điềm không may,
thực ra, nó chọn thời điểm đó để lộ diện, chẳng qua chỉ để tóm được mấy con cá
ngơ ngác kinh động cho dễ hơn thôi”.
Kỉ Đình thắc mắc, ”Loài
chim này không có chân thật sao, cứ dừng lại là nó chết à?”.
“Chim bay đêm thực ra
cũng có chân, có điều phần lớn đều bay lượn trên không trung, thế nên hai chân
về cơ bản đã bị thoái hóa dần, nếu chúng đậu xuống đất, mọi hành động đều khá
chậm chạp, rất dễ bị dân chài lưới hoặc những loài động vật to lớn hơn xơi
tái.”
Kỉ Đình nhìn vào mắt con
chim ấy, dường như trong đó thấy được vài phần cứng cỏi mà bi thương, cậu còn
cảm thấy đôi mắt ấy phảng phất nét quen thuộc, cậu nói, “ Nếu có một hòn đảo đủ
an toàn bình yên, em thử nói xem, lúc chim bay đêm đã mệt mỏi rã rời, liệu nó
có muốn dừng chân nghỉ ngơi không?”.
Lần này Chỉ An không đáp
lời, cô dừng hẳn chiếc bút vẽ trong tay lại, quay người nhìn chăm chăm vào cậu,
“Vĩnh viễn không có hòn đảo như vậy đâu”.
“Nếu anh nói có thì sao?”
Cậu chẳng mấy khi ương ngạnh đến thế.
“Cho dù là có đi chăng
nữa, thì hôm nay nó là đảo, ngày mai không chừng đã chìm khuất chỉ còn lại mênh
mông nước biển, làm gì còn chốn nào nghỉ ngơi cho lâu dài nữa?”
Kỉ Đình nhìn cô, lúc cô
xoay lưng lại với cậu, cậu mới cất lời, ”Lúc bốn bề chỉ là sóng biển, hòn đảo
cũng cô độc một mình, nếu nó không có cách nào biết được liệu cánh chim ấy có
ghé chân nghỉ ngơi, đợi chờ lại quá mòn mỏi, thì cũng chỉ biết chìm dần mà thôi”.
“Đúng thế, đó là vì ngay
từ đầu nó đã biết rằng, trong khi nó không còn cách nào khác để chờ đợi hơn
được nữa, nó vẫn có thể dấu mình dưới làn nước biển, hòn đảo luôn có một đường
lui, còn cánh chim này thì không hề”.
Nói xong một chặp những
lời này, cả hai người đều im lặng hồi lâu.
Cuối cùng lại chính là
Chỉ An ném bộp chiếc bút chì vẽ trong tay về phía bảng pha màu, chấm dứt tình
cảnh ngượng ngùng kì quặc ấy, cô lấy bức tranh đã sắp vẽ xong từ trên giá
xuống, Kỉ Đình còn chưa hiểu chuyện gì, đã thấy cô đưa tay vào nhau, sau đó tờ
giấy vẽ tan thành hai mảnh, tiếp đến là bốn mảnh.
“Em làm cái gì thế?” Cậu
không nói gì thêm đã ra tay ngăn lại, ai ngờ vẫn không kịp, “Vẽ sắp xong rồi
sao lại xé đi?”.
Chỉ An nghiêng người né
động tác ngáng trở của cậu, rồi ném hết tất thảy đấm giấy vẽ đã tan thành mấy
mảnh vào thùng rác, cười bảo rằng,”Cái thứ em vẽ, thích xé thì xé thôi , anh
quản làm sao được”.
Cậu không thèm để ý đến
cô bé, xót xa lục lọi trong thùng rác hết những mảnh vụn của bức vẽ, cô bé giật
cậu một cái, “Đừng tìm nữa, để em xem trong tay anh lúc đầu cầm cái gì nào”.
Vẻ mặt ôn hòa bấy nay của
Kỉ Đình đã phủ một màn sương mờ, cậu nhét vào tay cô đống tạp chí với đĩa hình
mà Lưu Lý Lâm vừa cố sống cố chết dúi cho cậu, không nói năng gì tiếp tục nhặt
nhạnh hết các mảnh giấy.
“Cái đống lộn xộn gì thế
này?” Chỉ An lật ra xem mấy cuốn tạp chí mà cậu vừa đưa cho, phì cười , sau đó
tiếp tục mở mấy cái túi đựng đầy đĩa.
“Ha ha, trọn bộ Châu Tinh
Trì, cái này hợp khẩu vị của em đây. Đừng nhặt nữa, đồ ngốc, bức tranh này từ
đầu đã vẽ không ra gì rồi, đi nào, đi xem Đại thoại Tây du với em”.
Lúc này Kỉ Đình cơ bản đã
sắp xếp gọn gàng được hết các mảnh tranh rách rồi, cậu giằng lại một cuốn tạp
chí từ tay Chỉ An, sau đó kẹp hết tất cả chỗ giấy vụn ấy vào trong ruột, rồi bị
Chỉ An lôi tuột vào phòng khách.
Chỉ An lôi mấy cái đĩa
Châu Tinh Trì đấy ra, ngắm nghía xem xét, rồi bảo, “Hình như là đĩa lậu, không
ngờ anh lại có mấy thứ này”.
Kỉ Đình ngồi trên sofa nhà
Chỉ An, lúc này mới nghĩ ra là trong đống tạp chí lộn xộn vừa mới nhất thời bực
bội dúi vào tay cô, có không ít thứ gọi là “của báu riêng tư” của cậu chàng Lưu
Lý Lâm, nội dung bên trong chắc là gớm lắm, nên cậu ta mới nằng nặc đút vào tay
cậu đám đồ bùng nhùng ấy, quảng cáo rằng đó là “sách giáo khoa của thằng đàn
ông bình thường”, bắt cậu nhất định phải mang về nhà mà luyện, có khi lại thấy
bất ngờ thú vị không chừng. Kỉ Đình chẳng buồn giằng co qua lại với cậu ta, chỉ
đành ôm tất cả chỗ đó về.
Nghĩ đến việc khi nãy Chỉ
An giở ra một lượt nội dung mấy tờ tạp chí, cậu không nén nổi xấu hổ, không
biết cô sẽ nghĩ về cậu thế nào đây.
“Mấy thứ này không phải
của anh đâu, là tại Lưu Lý Lâm cứ khăng khăng đưa anh đấy chứ.” Nói xong mấy
câu này cậu mới thấy hối hận, những việc thế này biết giải thích thế nào cho
phải, chỉ càng bôi xóa càng đen thui đi mà thôi.
Cũng may là Chỉ