
ế
này, cũng chẳng có gì hay cho em đâu”.
Chỉ An dõi mắt về hướng xe chạy tới, một hồi lâu, mới
cất tiếng, “Chính là em muốn chọc cho bố tức giận đến thế mà”. Khi còn ở trường cấp ba,
chúng ta vẫn thường mong ngóng đợi chờ cuộc đời đại học, đến thầy cô giáo cũng
khuyến khích học sinh rằng: Chỉ cần cố gắng vượt qua năm cuối cấp thôi, đến lúc
ngoi đầu lên được, thì đại học chẳng thiếu thứ hay ho mà kể. Thế nhưng Kỉ Đình
lại cảm thấy quãng đời đại học của mình chẳng nhàn nhã hơn hồi cấp ba là mấy,
một phần là do chuyên ngành cậu lựa chọn – sinh viên y học lâm sàng rất hiếm có
thời gian rảnh rỗi, thứ nữa là do việc học hành chăm chỉ một cách vô thức đã
trở thành thói quen của cậu, không cần phải quất roi giục giã mình phấn đấu làm
gì. Cậu hiểu rất rõ, đại đa số học sinh giỏi không phải là những kẻ thông minh
hơn người, họ chỉ là những kẻ dành nhiều thời gian vào việc học hành hơn người
khác mà thôi.
Trong đám bạn học xung
quanh cậu, không ít kẻ đã quấn quýt yêu đương, cả đời người có quãng thời gian
nào giống như thời đại học này đâu, chỉ riêng lý do đó đã quá đủ để người ta
kiếm tìm một người để yêu. Lưu Lý Lâm cũng bảo, “Thà yêu bừa đi còn hơn phải
sống trong cô độc”. Hơn nữa, cậu ta còn nhấn mạnh hết lần này đến lượt khác,
rằng cậu ta thuộc dạng thứ nhất, còn Kỉ Đình hiển nhiên thuộc dạng thứ hai.
Kết quả thi tốt nghiệp
cấp ba của Lưu Lý Lâm vô cùng thảm hại, cơ hồ còn lập hẳn kỷ lục điểm thi tốt
nghiệp thấp nhất từ trước đến nay, không biết ông bố năng nổ chẳng có việc gì
là không xoay xỏa nổi của cậu ta đã phải vận dụng đến bao nhiêu mối quen biết,
dấm dúi biết bao chỗ thân tình, cuối cùng cũng lo liệu được một chỗ trong khoa
Chính trị của Đại học G cho cậu ta. Nguyên cớ cho việc lựa chọn khoa này của
cậu ta cũng chẳng có gì khác ngoài việc ở đây tạm thời vẫn có thể nhờ cậy này
nọ được, nếu thực bí bách thì lúc làm bài luận hay thi cử kiểm tra cũng có thể
khuếch khoác một chặp, giảng viên nhất thời lầm lẫn có khi lại ngỡ rằng những
điều viết ra ấy thật hợp lý, suy cho cùng thì tỷ lệ bị trượt của ngành này thấp
hơn ngành Tự nhiên rất nhiều, cũng không đòi hỏi người ta phải có khả năng văn
vở như sinh viên khoa Văn. Lưu Lý Lâm có tính cách phóng khoáng rộng rãi, vài
phần khôn vặt, điều kiện gia đình lại khá giả, cứ dăm ba bữa lại tụ tập đàn đúm
một phen, ăn uống rầm rĩ, ba hoa phét lác một chặp ở mấy tiệm vỉa hè bên ngoài
trường, cơm no rượu say rồi thì một mình cậu ta giành phần thanh toán, có khi
lại ăn uống long trời lở đất ở ngay trong khu căng tin mà gia đình cậu ta bao
thầu. Cứ thế nên cậu chàng rất có tiếng tăm trong đám bạn bè học cùng, đám quen
biết cậu nửa kín nửa hở xưng tụng cậu ta là “Hoàng tử căng tin”, cậu ta nghe
thấy, cũng chỉ cười cười để đấy. Đối với cậu ta, cuộc đời đại học cái gì cũng
thiếu thốn cả, ngoại trừ tiền bạc, thời gian và gái đẹp. Thế nên cậu ta bảo là
mình vẫy vùng như cá gặp nước cũng không phải quá lời, đến mấy nữ sinh vốn là
dạng hoa khôi hạng nhất trong trường, trước sau đều theo nhau gục ngã trước
những đợt bắn phá bằng “đạn bọc đường” của cậu ta. Có điều, kinh nghiệm tình ái
của cậu ta tuy nhiều, nhưng chẳng có gì sâu sắc, theo lời cậu ta thì, tình yêu
bắt đầu từ tâm hồn, kết thúc ở xác thịt. Thế nhưng, cậu ta lại hết lòng tận
hưởng cái thứ cuộc sống như vậy.
Kỉ Đình được coi là người
bạn tương đối thân thiết trong tất thảy bạn bè của Lưu Lý Lâm, thế nhưng Lưu Lý
Lâm lại cho rằng, quãng đời học hành vất vả như thầy tu khổ hạnh của Kỉ Đình
chính là tình cảnh của một kẻ không bình thường. Mấy lần sau khi sang trường Y
tìm cậu về, Lưu Lý Lâm cứ kêu than không ngớt là nhìn thấy các nữ sinh viên
trường Y, suýt tưởng nhầm là loài khủng long quay lại thống trị loài người, giờ
mới hiểu tại sao Kỉ Đình lại mải miết học hành đến nguội lạnh cả lòng như thế. Vậy
nên cậu ta thường xuyên lôi kéo Kỉ Đình đi “trải nghiệm cuộc sống đại học theo
cách bình thường”, chẳng qua là hẹn hò đi chơi với một vài cô bạn xinh xẻo mà
thôi.
Thực ra Kỉ Đình đâu có cố
tình ép buộc mình phải sống kiểu thanh cao khổ hạnh làm vậy, chỉ là cậu cảm
thấy một vài thứ có cũng được, không có cũng chẳng sao, không nhất định phải
miễn cưỡng, dần dà, cuộc sống chỉ còn sót lại mỗi việc học. Có lúc cậu cảm thấy
mình không nên sống mãi như thế, cần phải thay đổi một chút, vậy nên thi thoảng
cậu cũng chịu đi chơi cùng với Lưu Lý Lâm, gặp gỡ mấy cô bạn xinh xắn kia. Lúc
cả đám ngồi với nhau, mấy cô nàng thường tỏ ra rất hào hứng với anh chàng Kỉ
Đình nhỏ nhẹ, nho nhã, cậu không phải nhân vật đình đám trong trường, thế nhưng
thi thoảng cũng có những cô nữ sinh thỏ thẻ rằng ở trường Y đã từng gặp một anh
chàng nam sinh cực kỳ có khí chất. Từ người cậu toát ra hơi hướm thư sinh nho
nhã, chẳng làm gì cũng có thể thu hút những cô gái mới gặp lần đầu, lúc mấy
người trò chuyện với nhau, cậu lại là một người biết lắng nghe. Ngoài miệng vẫn
cười cười nói nói với tất cả mọi người, nhưng tâm tư của cậu lại cứ bay bổng
đâu đâu. Bị Lưu Lý Lâm giục giã đốc thúc, cậu