
hực này cho mà xem, hệt
như anh, em cũng không thêm mắm dặm muối gì hết.”
Kỉ Đình đương nhiên không
hề hé lộ cho bất cứ ai về “sự thực tai nghe mắt thấy” ấy, Chỉ An đã biến buổi
chiều tà hôm ấy thành bí mật của riêng mình cậu, một thứ bí mật mà chính bản
thân cậu cũng chẳng dám lật lại, chỉ có lúc nửa đêm mộng mị, bàn tay của cậu
xòe ra chới với, rồi lại nắm chặt giữa hư vô, hoang mang cực độ, cậu sợ rằng
đến một ngày nào đó, ngay cả chút hơi ấm trong khoảnh khắc ấy cậu cũng để vuột
mất mà thôi.
Chính trong tâm trạng
hoang mang ấy, Kỉ Đình kết thúc quãng đời trung học, cậu lấy gương mặt điềm
tĩnh vô cùng mà bước vào trường thi đại học, thầy giáo nói rằng tâm lý của cậu
ổn định, chẳng ai hay biết dưới cái vỏ bọc điềm tĩnh này, lòng dạ cậu rối bời.
Cậu giống hệt như một cỗ máy thi cử, những đề bài cùng công thức trong đầu cứ
thế ghép lại với nhau, hệt như bản năng vậy, sau đó tuôn ra ào ạt dưới ngòi
bút. Lúc đã hoàn thành xong bài thi, cậu im lặng ngồi nguyên tại chỗ, mặt nhìn
chăm chăm vào giấy thi, thế nhưng bên tai chỉ có nhịp tim đập rộn ràng ngày hôm
ấy, cô bé áp sát vào cậu, bướng bỉnh hỏi dồn: Ai yêu em, có ai yêu em đây?…
Sau khi kết quả thi được
công bố, tuy điểm của cậu không cao như bố mẹ mong đợi, thế nhưng cũng không
đến nỗi tồi, Kỉ Đình chọn Đại học G làm nguyện vọng thứ nhất của mình, thế
nhưng lại không điền tên khoa Vật lý.
Chủ nhiệm ban tuyển sinh
đích thân đến gặp Kỉ Bồi Văn, hỏi xem ông có muốn tìm cách sửa lại nguyện vọng
của Kỉ Đình không, Kỉ Bồi Văn lưỡng lự hồi lâu, rồi quyết một câu, “Thôi dẹp
đi, để mặc thằng bé”. Sau đó, mấy đêm liền, ông trằn trọc khó ngủ, nằm trên
giường cứ thở vắn than dài, đến cả bà vợ – Từ Thục Vân – cũng chợp mắt không
xong. Ông không hiểu nổi, con trai ông rõ ràng có thiên bẩm kế thừa chuyên
ngành Vật lý, từ nhỏ đến lớn, nó học môn này rất tốt, trước nay chưa từng nghe
nó hở ra là không thích môn này, thế mà điểm thi Vật lý của nó vừa rồi chỉ vừa
vặn qua điểm chuẩn, nguyện vọng của nó bay bổng khắp chốn, chỉ riêng có khoa
Vật lý thì lại không điền vào.
Thực ra trước khi người
của ban tuyển sinh tìm đến, ông đã nói chuyện thẳng thắn với Kỉ Đình, ông hỏi
cậu quý tử, có phải trong lòng đã có chủ ý nào đó rồi không, nếu có thì cứ nói
thật cho bố mẹ biết, chứ không nên lấy tiền đồ sự nghiệp của mình ra làm trò
đùa. Kỉ Đình chỉ đáp rằng, cậu chẳng hề có dự tính nào cả. Kỉ Bồi Văn lại hỏi,
nếu như ông muốn cậu học Vật lý thì sao. Cậu bèn trả lời, nếu như nguyện vọng
của cậu đã bị sửa đổi rồi, thế thì cũng chẳng sao hết, chẳng qua chỉ là học lại
thôi, năm sau cậu lại điền như cũ.
Kỉ Đình chính là người
như vậy, cậu sẽ không đôi co với người khác, đặc biệt là với các bậc bề trên,
nhưng nếu người ta cứ khăng khăng theo ý riêng, cậu chỉ đành từ chối nghe theo.
Tính cách của cậu “ngoài nhu trong cương”, tuy bình thường không tỏ ra bướng
bỉnh cố chấp, nhưng đến lúc kiên quyết thì người ta cũng chẳng biết làm thế
nào.
“Học y? Hồi trước chẳng
phải nó đã từng nói là ghét nhất mấy công việc dính dáng đến máu me này còn gì?
Em đã lúc nào nghe thấy nó nhắc đến việc về sau muốn học y chưa?” Kỉ Bồi Văn
hỏi vợ.
“Trước nay chưa nghe bao
giờ.” Từ Thục Vân lắc đầu. “Ai chà, cũng may mà trường Y trong đại học mình tuy
không đọ được với khoa của anh, thế nhưng cũng không tệ, đừng có ép con quá anh
ạ”.
Cơ sự đã đến nước này,
ngoài ngậm đắng nuốt cay mà đồng ý ra, Kỉ Bồi Văn cũng chẳng còn lựa chọn nào
hay hơn nữa, và như thế, Kỉ Đình đã trở thành lính mới của trường Y thuộc Đại
học G, từ cấp ba lên đến đại học, cái khác biệt đối với cậu chỉ là chuyển từ
khu trường chuyên sang hai dãy lầu nho nhỏ ở khu Đông của trường mà thôi.
Trong thời gian này, Chỉ
An và Chỉ Di cũng đã tốt nghiệp trung học, kết quả thi cấp hai của Chỉ An rất
tốt, cô bé đã trúng tuyển vào trường Ngũ Trung, hệt như con ngựa hoang thoát
khỏi dây cương. Thành tích của Chỉ Di lại không được tốt lắm, vẫn còn kém mức
xét tuyển vào trường chuyên cấp ba tới hơn chục điểm, có điều vì cô bé là con
em giáo viên trong trường, thế nên chuyện vào cấp ba cũng không gặp khó khăn gì
mấy.
Trước khi khai giảng đại
học, Kỉ Đình có gặp Trần Lang một lần, khi ấy cậu nghe nói Trần Lang cũng đã
trúng tuyển vào một trường trọng điểm ở khu Đông, đúng là oan gia lại đụng đầu
ngõ hẹp, hai người cũng chào hỏi qua loa mấy câu.
“Chúc mừng cậu thi đỗ vào
trường tốt”, Kỉ Đình nói với cậu ta.
Trần Lang cười cười, vẻ
không bận tâm cho lắm, “Chắc là tôi cũng nên chúc mừng cậu nhỉ, thi đỗ điểm cao
vào Đại học G, cũng không tồi chút nào”.
Kỉ Đình làm như không
nghe thấy gì, lúc Trần Lang bước ngang qua người, cậu mới lên tiếng hỏi, “Cậu
ra đấy học, Chỉ An nói thế nào?”. Cậu biết, quan hệ giữa Chỉ An với Trần Lang
bấy lâu nay vẫn khá thân thiết, hai người thường vác bộ đồ vẽ sánh bước bên
nhau. Cô nói cô cần người yêu cô, thì đương nhiên cô cũng hy vọng Trần Lang sẽ
ở bên cạnh cô.
“Chỉ An?” Trần Lang lộ ra
nụ cười đượm vẻ trêu chọc đặc trưng. “Tôi tưởng là cậu còn rõ hơn tôi c