XtGem Forum catalog
Bình Minh Và Hoàng Hôn

Bình Minh Và Hoàng Hôn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322660

Bình chọn: 7.00/10/266 lượt.

thảm cỏ xanh và đất hoang rộng lớn, muốn loăng quăng dạo chơi ra sao đều

được hết.

Cậu men theo hướng giáp

với khu tập thể công nhân viên và dãy núi phía sau, không hẹn mà gặp ngay Chỉ

Di cũng vừa mới tan học về. Chỉ Di lưng đeo cặp sách, cúi gằm mặt bước trên

đường, không biết vì sao mà bộ đồng phục cô bé mặc trên người lại rộng thùng

thình khác thường, khiến dáng người cô nàng trở nên gầy gò khẳng khiu. Cô bé không

rực rỡ bắt mắt như Chỉ An, dáng vẻ như một đóa cúc bé xinh, khiến người ta

không nén nổi xót thương, Kỉ Đình mỉm cười đứng nguyên tại chỗ, nhìn cô bé

không hề hay biết gì đang dần dà đi tới, lúc này cậu mới gọi một tiếng, “Chỉ

Di”.

Chỉ Di ngẩng đầu lên,

nhìn thấy cậu, lắp bắp nói, “Anh… Kỉ Đình… Anh cũng vừa tan học à?”.

Mặt mũi cô bé đỏ lựng,

khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ bằng lòng bàn tay lộ vẻ đáng thương vô ngần, Kỉ Đình

bỗng thấy hơi buồn cười, “Em cứ nhìn chăm chăm xuống đất làm gì thế, không sợ

va phải người ta à?”.

“Vâng… À không, không…

Không phải…” Cô bé dường như cũng chẳng biết mình muốn nói gì nữa, cơ hồ sắp

cắn phải lưỡi, trông thấy Kỉ Đình cười, cô cũng ngượng nghịu cười theo. Một cơn

gió thổi ùa tới, bím tóc cô bé tết đằng sau sà xuống mấy sợi, ôm lấy khuôn mặt

cô, nhồn nhột, cô giơ tay vén lên, nhưng mấy sợi tóc ấy ương bướng chẳng nghe

lời, bị gạt ra rồi, lại tung tẩy rớt xuống. Kỉ Đình cúi mặt, nhẹ nhàng giúp cô

bé vén mấy sợi tóc ấy ra sau tai, thùy tai cô bé mỏng manh nhỏ nhắn, thoáng trong

veo, ửng đỏ khác thường.

Tay Kỉ Đình rất mát, vô

tình chạm phải vành tai nóng ran của cô bé, như băng lạnh bỏng rát, cô bé bất

giác hơi run rẩy, ngại ngùng né tránh, “Anh vẫn chưa về nhà à?”.

“Vẫn sớm mà, anh đi loăng quăng một tẹo, đọc sách lâu, mắt hơi khó chịu”, Kỉ

Đình mỉm cười đáp lời.

“À.” Chỉ Di gật gật đầu,

“Thế thì em về trước đây, anh cũng nhớ về sớm nhé!”.

Kỉ Đình dõi theo dáng vẻ

rón rén hốt hoảng của cô bé, lại bật cười lần nữa. Chỉ Di cũng bắt đầu lớn rồi,

cô bé không còn là cô nhóc ngày xưa lui cui bên cạnh cậu nữa, cậu không hiểu

nổi tại sao cô bé càng lớn càng xa cách với cậu, tâm sự của mấy nàng thiếu nữ

thật khiến người ta không sao đoán được. Trước mắt cậu bất chợt hiện lên hình

ảnh cô bé Chỉ Di khóc thút thít trong góc tối lúc họ gặp nhau lần đầu tiên, cậu

đã từng hứa sẽ mãi mãi bảo vệ cô bé, nhưng có lẽ, Chỉ Di chẳng cần cậu bảo vệ

cô suốt đời, chắc hẳn một ngày đẹp trời nào đó, bên cạnh Chỉ Di sẽ xuất hiện

một người thực sự bảo vệ được cô.

Cậu cứ bước đi lang thang

vô định, một cơn gió mát lạnh hiếm hoi trong buổi chiều chạng vạng tiết chớm hạ

ập tới, khiến nỗi niềm trĩu nặng trong lòng cậu cũng dần dần vơi nhẹ đi, bỗng

cậu nghe thấy trong lùm cây thấp lè tè trước mặt phát ra tiếng sột soạt, dấn

thêm vài bước, cậu nhìn thấy ở đó có hai bóng người đang áp chặt vào nhau.

Kỉ Đình chẳng lấy làm lạ,

những cặp nam nữ tình tự ở khu núi non sau trường vốn nhan nhản, cậu đã định

bước tránh đi, nhưng thốt nhiên nhớ rằng có một khoảng thời gian hồi còn nhỏ,

cậu vẫn thường đi với Chỉ An, chuyên bày trò tai quái phá bĩnh việc hay ho của

người khác làm vui, không nén nổi có chút buồn cười. Cậu nổi máu nghịch ngợm,

đưa mắt nhìn về hướng đó, phát hiện thấy hóa ra hai người kia đều mặc bộ đồng

phục của trường chuyên… Trong đó bóng dáng một người có nét quen thuộc khiến

cậu chết lặng.

Sau này nghĩ lại, Kỉ Đình

không biết rốt cuộc lúc ấy mình đã nhìn như vậy bao lâu, có lẽ chỉ là một vài

giây, có lẽ nhiều hơn. Gió thổi qua, lay đám cành lá ngay bên cạnh quệt vào mặt

cậu, khiến cậu thấy đau nhói, còn đau hơn cả trong tưởng tượng của cậu. Thế

nhưng cái nhói đau ấy khiến cậu trở nên tỉnh táo, hai người đang ở trước mắt

kia, một người là em gái cậu, cậu có quyền phá ngang họ.

Cậu khẽ ho một tiếng,

đúng như mong đợi, hai người đang ôm riết lấy nhau kia lập tức rời nhau ra.

Nửa người trên của Chỉ An

vẫn còn đang tựa vào Trần Lang, trên mặt cô bé hoàn toàn không có lấy nửa vẻ

căng thẳng hay xấu hổ vì bị bắt quả tang, cô hơi nheo mắt lại, tỏ vẻ rất hứng

thú ngó Kỉ Đình lom lom.

Cô vẫn còn là một đứa trẻ

con, làm sao lại thế này được? Sao lại thế được?!

“Sao khéo thế, Kỉ Đình,

cậu cũng ra đây dạo chơi đấy à?” Trên mặt Trần Lang vẫn còn vẻ đỏ gay chưa tan

hết, thế nhưng vẫn mấp máy miệng chào hỏi Kỉ Đình một câu.

“Thật không phải vì đã

làm phiền đến hai người, thế nhưng làm ơn buông tay khỏi người em gái tôi được

chứ?” Khuôn mặt Kỉ Đình không biểu hiện gì, cậu thầm nghĩ, có lẽ Lưu Lý Lâm nói

phải, Trần Lang quả thực là một kẻ đáng ghét, lúc này mà cậu có thể biến thành

Lưu Lý Lâm thì hay biết bao, nếu như thế, cậu có thể có đủ những từ ngữ độc

địa, không nề hà kiêng nể gì mà trút hết lên kẻ đang đứng trước mặt cậu.

“Em gái à?” Trần Lang

thoáng vẻ cười cợt nhìn Chỉ An với ánh mắt dò xét.

Chỉ An chẳng nói chẳng

rằng, rời khỏi người Trần Lang, nói với Kỉ Đình, “Làm sao nào, anh Kỉ Đình?”.

Cô bé từ xưa tới giờ chưa

từng gọi cậu như vậy, lúc này cô hơi nghiêng đầu nhìn cậu, mỉm cười ngoan

ngoãn, khiến Kỉ Đình thoáng chốc ho