
ạo lý này
cô hiểu rất rõ. Nhưng bây giờ tạm thời không nghĩ đến nữa, cô không muốn nóng vội, tiền bạc muốn có bao nhiêu cũng không đủ nếu có thời gian sẽ
lại nghĩ đến. Cô phải nắm chặt thời gian ông trời đã cho mình để quan
tâm đến tất cả những người mà mình yêu thương, làm sao cho xứng với
Triệu Phương Nghị mới là mục tiêu hàng đầu bây giờ. Đợi cuộc sống ổn
định, sau khi học hành thành đạt lúc đó lại đi kiếm tiền cũng không
muộn.
Điền Mật Nhi muốn mang theo đồ ăn rất phong phú, nhưng vì
phải ăn trên xe lửa mà bây giờ trời lại quá nóng nên sự lựa chọn cũng
không nhiều lắm. Chỉ có rau ngâm bát bảo, cải bẹ thái sợi xào thịt,
trứng gà rán rắc hạt tiêu, mặt trên phủ một lớp dầu mỏng, dưa chuột,
hành tây., rau thơm, cải thìa, cà chua cùng với đậu hũ. Gà xào cay, cơm
cháy rắc ruốc, còn có một hộp cơm lớn, mấy cái bánh bao, không dám chuẩn bị quá nhiều chỉ đủ dùng cho một bữa, sợ không để được, còn ngày mai sẽ ăn thức ăn ở trên tàu.
Triệu Phương Nghị vẫn thích ăn thịt, liền cắt bánh bao ra làm đôi gắp một miếng thịt cùng với cải bẹ thái sợi cải thìa và hành tây., cho vào làm thành một cái Hamburger của Trung Quốc,
cắn vài miếng đã hết. Điền Mật Nhi cũng cuốn cho anh đậu hũ ăn kèm với
hành tây. Triệu Phương Nghị có thói quen ở bên ngoài phải luôn giữ vững
tỉnh táo nên không uống nhiều, uống được một nửa liền trả lại cho cô
chai rượu trắng mà cô vừa đưa.
"Uống ít một chút cho đỡ mệt, ở
giường trên xem ra không có người rồi, một lát nữa liền khóa cửa ngủ
thôi." Triệu Phương Nghị cũng cố gắng khuyên , ăn món ngon uống được hơn phân nửa, thấy miệng rất ngọt nhưng cũng không dám uống nhiều, sợ lúc
ngủ không được thanh tỉnh.
Mật Nhi cũng ăn một cái bánh bao, đồ
còn dư lại đều vào bụng của Triệu Phương Nghị, chỉ để lại dưa muối và
rau ngâm. Sáng sớm ngày mai ở trên tàu mua chút cháo loãng ăn với bánh
bao cũng đủ cho bữa điểm tâm rồi.
Lại xem sách một lát sau đó
liền tắt đèn rồi đi ngủ, hai người bọn họ nằm ở giường dưới. Hiện tại
trời nóng, tuy đã mặc ít nhưng còn vì đề phòng cướp nên liền khóa cửa
toa xe lại, chỉ là muốn có một chút gió bên ngoài nên đành phải quay
kính của toa xe xuống, vốn là tạp âm đã lớn, hiện tại lại càng thêm ồn
ào.
Điền Mật Nhi không có định lực như Triệu Phương Nghị ở trong
điều kiện nào cũng có thể ăn có thể ngủ được, nằm ở đó lăn qua lộn lại
giống như bánh nướng bị áp chảo nhưng cũng không ngủ được. Ở nhà đã quen yên tĩnh, mà trong nhà cũng muốn tạo điều kiện cho cô học tập chỉ còn
kém nhón chân lên đi bộ, trời vừa tối vì muốn cô ngủ được say, Tivi hay
radio cũng không thấy mở lên.
Thời tiết nóng mà tâm lại phiền,
một thân toàn là mồ hôi khiến Điền Mật Nhi phiền não ngồi dậy. Nhìn sang người bên cạnh đang ngủ rất yên tĩnh thấy thật phiền chán, ngủ được
ngon lạnh như vậy thật là thấy ghen tị mà.
"Anh! Em không ngủ được! Thật là ồn ào!" cô làm nũng nói.
"Nhắm mắt là được!" Vì không phải ngut trên giường của nhà mình nên Triệu Phương Nghị rất tỉnh.
Cô chu môi lên, đúng là đồ cọc gỗ thối không hiểu phong tình, núi không
tới dựa ta, thì ta liền dựa núi vậy. Điền Mật Nhi đứng dậy nhìn ra cửa
phòng thấy đã bị khóa, đi tới nằm úp sấp lên trên người của Triệu Phương Nghị, ôm anh như vậy cảm giác khá hơn nhiều, đã thấy một chút buồn ngủ.
"Nằm sang bên cạnh ngủ đi!"
"Trở về thì ngủ không được!" Cô không thuận theo vùng vằng trên người anh
bỗng nhiên có cảm giác phía dưới có gì đó không đúng, nơi bắp đùi có một vật cứng tì vào.
Điền Mật Nhi liền cười ngọt ngào, nói: "Anh! ~
miệng và tâm anh thật không giống nhau tí nào! ~ căn bản cũng không muốn người ta trở về đúng không!"
Triệu Phương Nghị liền đỏ mặt,
trong tư tưởng của anh nếu hai vợ chồng muốn thân mật thì phải về nhà
đóng cửa phòng mới làm được, phải về nơi có cảm giác an toàn mới có thể
nói chuyện yêu đương được! Điền Mật Nhi đúng là chẳng phân biệt được
tình huống, cũng chẳng phân biệt được thời điểm luôn gần gũi anh như
vậy, để cho tim anh lúc nào cũng đập thình thịch, còn mặt thì đỏ lên
mang đầy vẻ lúng túng.
Triệu Phương Nghị ngượng ngùng, muốn cậy
mạnh để cho cô phải đi vào khuôn khổ nhưng cô sao có thể nghe theo được, đây là tình thú giữa hai vợ chồng, cũng giống như trong lòng anh có hoa nhưng lại không dám nở ra như vậy sẽ có nhiều ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng bọn họ.
"Anh! ~ hôm nay để cho em phục vụ anh nhé!"
Lời vừa nói xong thì bàn tay nhỏ bé đã đưa vào trong áo sơ mi của anh, ở
trên những bắp thịt lồi lõm của anh khẽ mân mê, Triệu Phương Nghị dù
ngoài miệng đã nói là cô đừng có mà ‘ đắc chí ’, nhưng tay đặt ở trên eo đã bắt đầu ngứa ngáy muốn xoa nắn rồi. Hơn hai mươi tuổi vẫn còn là xử
nam, mà hàng năm lại không thể ăn thức ăn mặn, người vợ hợp pháp lại
động lòng người như vậy muốn trêu chọc thì sao có thể cưỡng lại được
đây.
Tay của Điền Mật Nhi dần dần hướng lên, vuốt ve cơ ngực trơn bóng bởi vì đổ mồ hôi nên có chút trơn, bàn tay nhỏ bé đi lòng vòng ở
tâm điểm không ngừng mơn trớn. Nghe thấy anh dần dần thở dốc, Điền Mật
Nhi liền ngậm chặt □ của anh, không ngừng