
.
"Về đây như vậy thật tốt, người đàn ông đã kết hôn so với khi chưa kết hôn
thật không giống nhau, cũng không thể rời bỏ được người phụ nữ của mình. Mặc dù cậu tat ham gia quân ngũ, thời gian tiếp xúc với bên ngoài không nhiều nhưng cũng phải xem xét, trên đời này không mèo nào mà chê thịt
cả!". Bà Vương Tứ Nhi mang kinh nghiệm đã kết hôn hai mươi năm của mình
truyền thụ lại cho con gái!
Điền Mật Nhi cười cười, nói đã biết,
thật ra thì biết rõ con người của Triệu Phương Nghị thật không phải như
vậy, biết bà Vương Tứ Nhi không yên tâm như thế vì chỉ sợ cô là người
thua thiệt mà thôi.
"Mẹ, tiền này mẹ cầm lấy bình thường mua thức ăn ngon mà ăn, đừng quá khắc nghiệt với mình!" Điền Mật Nhi từ trong
túi móc ra một xấp tiền, nhét vào trong tay mẹ của mình.
Vương Tứ Nhi lại đẩy trở về nói: "Các con là vợ chồng son mới vừa kết hôn, cần
dùng đến tiền hơn! Con lại muốn đi thủ đô, ra bên ngoài thì trên người
cũng nên có chút tiền để phòng thân! Mẹ và cha các con không cần dùng
đến tiền, nấu ăn đã có nguyên liệu trong vườn, lương thực thì tự mình
trồng được, có đưa tiền cũng không biết dùng vào chỗ nào."
Điền Mật Nhi lại đẩy lại, nhét vào trong túi của bà đè tay của bà lại không cho lấy ra nữa.
"Bọn con có tiền rồi, đây là chút thành ý của Triệu Phương Nghị, anh ấy ở
trong quân ngũ ngày nghỉ cũng ít không thể thường về thăm nhà được nên
cố ý hiếu kính đến cha mẹ. Cha mẹ tuổi cũng đã lớn, bên người nên có
chút tiền, có bị bệnh tật gì thì đến lúc đó cũng không luống cuống!"
Nghe thấy là con rể cho, tiền này là minh bạch nên Vương Tứ Nhi cũng không
từ chối nữa nhưng vẫn nhỏ giọng nói: "Con bây giờ ăn uống hay dùng cái
gì đều là của nhà chồng, bọn họ bây giờ hài lòng về con nên không nói
gì??, Về sau nếu thấy con không vừa mắt thì những lời khó nghe cũng sẽ
nói ra thôi. Bình thường tiêu tiền phải cẩn thận một chút, có thể tiết
kiệm được liền tiết kiệm, phụ nữ cũng phải có một khoản riêng, giữ lại
sau này còn có lúc dùng đến."
Điền Mật Nhi gật đầu, tỏ vẻ khiêm
tốn tiếp thu, lại nói với bà rằng tiền lương của Triệu Phương Nghị đều
do cô giữ, tiêu tiền cũng không phải chịu gò bó, để cho bọn họ đừng nghĩ nhiều nữa. Vương Tứ Nhi thấy cô giữ chặt được tiền lương của con rể
liền cảm thấy cũng không ngoài ý muốn. Mình có con gái vừa đẹp lại ưu
tú, nếu không phải là bởi vì trong nhà có tình huống đặc biệt thì Triệu
Phương Nghị cũng chưa chắc xứng với cô.
"Nếu ở nhà thân thích của bọn họ mà không quen thì đến tìm anh của con, nó cũng ở thủ đô được một thời gian rồi, nghe nói ở kí túc xá của trường học cũng phải tốn tiền,
đến lúc đó hai đứa ra bên ngoài ở, hai anh em còn có thể chiếu cố lẫn
nhau."
Vương Tứ Nhi cũng rất tự hào về người con trai này của
mình, thao thao bất tuyệt nói anh con đã cho bọn họ bao nhiêu tiền, nó
còn chưa có tốt nghiệp nhưng rốt cuộc bọn họ đã có thời gian hưởng phúc
rồi. Con gái đã kết hôn, con trai có thể tự kiếm tiền nuôi sống mình,
hai vợ chồng lúc này như trút được gánh nặng, trên mặt cũng bớt đi vẻ
sầu khổ so với trước kia, xem ra trẻ ra đến mấy tuổi.
Điền Mật
Nhi gật đầu, lần trước đi thủ đô gặp anh trai làm cô đau lòng không
thôi. Vừa đen lại vừa gầy, chỉ là trạng thái tinh thần rất tốt, nhiệt
tình năng động mười phần. Thật ra thì cô thích Thanh Hoa hơn nhưng lại
muốn ở gần Điền Dã hơn một chút để dễ dàng chăm sóc anh, đã là đàn ông
mặc kệ tâm có lớn bao nhiêu nhưng sẽ không biết tự chăm sóc mình. Nhưng
cô cũng không nói với cha mẹ sợ bọn họ lại suy nghĩ nhiều nên chỉ nói
chuyện tốt không nói chuyện xấu.
Triệu Phương Nghị và Điền Đại Hà đều uống nhiều, lúc này mới buổi trưa mà đã say cả rồi, vì vậy đành
phải để cho bọn họ ngủ một lát cho tỉnh sau đó mới đi chào họ hàng thân
thích được. Lúc kết hôn người ta cũng đã mang lễ tới rồi, nhưng chú rễ
cũng không được nhìn thấy, bây giờ trở lại, về tình về lý cũng phải đến
từng nhà ngồi một chút. Vợ chồng son buổi tối ở lại một đêm, sáng sớm
ngày hôm sau liền đi, mang theo về rất nhiều sản vật của núi rừng, bà
Phương Di vừa nhìn thấy đã nói rằng ông bà thông gia quá khách sáo rồi!
Điền gia rất có lễ độ mặc dù điều kiện không tốt lắm, nhưng là mỗi khi trở
về đều không về tay không. Sau này bà hỏi nhỏ con trai khi đến bên nhà
vợ có cho hồng bao hay không, mặc dù kết hôn đã được một năm rồi nhưng
từ ngày cưới kia thì đây là lần đầu tiên bước vào cửa nhà bên đó.
Triệu Phương Nghị liền móc ra một đống tiền lì xì cho bà nhìn, sợ bà không
tin: "Cha mẹ vợ cho nhiều hơn một chút, với lại khi đi đến nhà họ hàng
của Điền Mật Nhi thì ai cũng phát cho một phong bao lì xì."
Bà Phương Di vui vẻ nói: "Tiền nhiều không quan trọng, quan trọng ở đây chính là họ đã có lòng!"
Aiz, đã là phụ nữ thì ai cũng đều có chút nhỏ mọn như vậy, mặc dù không quan tâm đến tiền bạc, nhưng lại quan tâm đến chuyện người ta có cho hay
không. Hiện tại đều thấy vui vẻ rồi, không quan trọng là nghèo hay giàu, nhưng nếu không có thành ý thì dù cho có lót đệm vàng mời bà cũng không thèm ngồi. Lại nhớ đến Lý gia ngày trước, cô ta đã cầ