
mút vào, lại dùng hàm răng nhẹ nhàng cắn cắn, hoặc lấy đầu lưỡi trêu đùa, dần dần hạt đậu đỏ càng trở
nên cứng rắn. Triệu Phương Nghị muốn lật người đè cô xuống thân, những
suy nghĩ kia cũng đã lên não rồi, cũng không để ý là đang ở chỗ nào nữa. Triệu Phương Nghị nào biết giữa vợ chồng còn có muôn vàn kiểu khác
nhau, theo thói quen luôn luôn cường mãnh muốn vùng lên đấu tranh anh
dũng.
Điền Mật Nhi nhiệt tình liếm láp hai viên đậu đỏ kia của
anh sau đó mới lại đem anh áp đảo, rồi lấy bàn tay nhỏ bé che cặp mắt
sáng lấp lánh của anh lại, ghé sát vào bên tai anh nhẹ nhàng nói: "Anh,
hôm nay liền ngoan ngoãn nghe theo em đi! ~ Anh cứ nhắm mắt lại hưởng
thụ thật tốt là được." "Anh, hôm nay liền ngoan ngoãn nghe theo em đi! ~ anh cứ nhắm mắt lại hưởng thụ cho tốt là được."
Đánh nhau kịch liệt một phen cả hai người mồ hôi đầm đìa sau đó nằm thẳng
lưng trên giường cho bay hết mồ hôi đi. Thấy Triệu Phương Nghị lấy áo sơ mi lau qua quýt liền muốn ngủ, kiểu đối phó như vậy Điền Mật Nhi không
thể nào chịu nổi, không quen như vậy nhưng chủ yếu là trời đã tối rồi.
Không cần nhìn cũng biết dáng vẻ của chính mình hiện tại có bao nhiêu
quyến rũ, câu hồn đoạt phách nên không biết người này có yên tâm để cô
mang cái dáng vẻ này đến nhà vệ sinh để rửa ráy cho sạch sẽ hay không.
Quả nhiên, vừa nghe thấy cô nói muốn đi ra ngoài, Triệu Phương Nghị liền
mặc quần vào, đeo thắt lưng quân dụng lên vừa vặn ghìm chặt bốn khối cơ
bụng.
"Em vẫn còn đi được! Xem ra vẫn chưa mệt mỏi lắm, về sau sẽ không cho em cầu xin tha thứ, thay vì để cho em mò mẫm giày vò không
bằng hầu hạ anh nhiều hơn một chút!"
Vào lúc này người thông minh đương nhiên là nhận ra có người đang muốn kheo thành tựu của mình rồi,
Điền Mật Nhi liền dán người vào, lấy lòng nói: " Ông xã tốt nhất! !"
Triệu Phương Nghị dùng xong rồi liền một cước đá văng ra, lại quay về về vơi
chuẩn mực ban đầu của mình: "Đứng thẳng lên! Cứ như không có xương vậy,
có gì cứ nói!"
Điền Mật Nhi dẩu môi lên, chán ghét! Người ta bị
anh văng lên vật xuống mệt chết đi được làm sao mà giống như anh lên núi xuống biển mắt cũng không chớp một cái! Em là người đấy! Còn là cô gái
nhỏ nữa đấy!
Sửa sang xong quần áo liền cảm giác được hai chân
như nhũn ra, đây chính là di chứng sau khi trải qua kích tình cao triều
khi cả thể xác và tinh thần đều thấy vui sướng, mặt thì đỏ mắt thì kiều
mị, cả người cũng không còn chút sức lực nào. Bên trên quần lót nhỏ cũng dính đầy tinh hoa của anh mới vừa rồi bị rót sâu vào trong cơ thể, khẽ
động một chút liền thấy dinh dính nếu không rửa sạch sẽ thì khi chảy ra
sẽ rất khó chịu.
Từ trong túi hành lý lấy ra một cái quần lót,
người kia chắc là không đổi rồi nên cũng chỉ lấy cho anh một cái áo sơ
mi khác, cái áo vừa rồi chắc là không mặc được rồi, nhăn nhúm như vậy
người ta nhìn một cái cũng biết chuyện gì đã xảy ra.
Triệu Phương Nghị thấy cô đi đứng lảo đảo liền âm thầm hả hê khẽ cong khóe môi lên,
có thể làm cho người phụ nữ của mình hài lòng chính là niềm tự hào của
đàn ông. Nên đưa tay trái ra dùng chút hơi sức đưa Điền Mật Nhi đi tới
phòng tắm.
Mọi người trên toa xe hầu hết đều đã ngủ rồi nên trên
lối đi nhỏ hẹp và phòng tắm cũng không người, lại có Triệu Phương Nghị
canh giữ ở cửa cho nên Điền Mật Nhi có thể cẩn thận tẩy rửa sạch sẽ. Sau đó lại giúp Triệu Phương Nghị lau chùi, trên mặt anh tràn đầy vẻ không
tình nguyện ở vòi nước nhỏ tắm rửa một bận. Điền Mật Nhi lại lấy xà
phòng thơm để giặt sạch quần lót và áo sơ mi, trực tiếp cho vào trong
túi ni lông, trên tàu không có chỗ để phơi rồi để đến nơi rồi sẽ xử lý
sau.
Mân mê một hồi, cảm giác tê dại cũng đã giảm, Điền Mật Nhi
cũng không còn cảm thấy mệt mỏi như lúc đầu nữa, hai người quay trở lại
toa xe. Liền nhìn thấy nhân viên của tàu đang đứng cùng một đôi nam nữ ở cửa toa tàu, nhân viên phục vụ nói bọn họ là hành khách mua vé bổ sung, sợ hai người bên trong có đồ gì quý trọng mới đứng ở đó không dám đi
vào. Có thể nằm giường mềm cho thấy bọn họ cũng là người có quan hệ,
cũng không phải là người có thể đắc tội được.
Cô gái có vẻ thật
không bình tĩnh, hình như còn trừng mắt nhìn hai người bọn họ một cái
còn người đàn ông thì điềm đạm hơn, Điền Mật Nhi không có tâm tình, cũng cảm thấy không cần thiết phải để ý tới bọn họ, sửa sang xong quần áo và đồ dùng liền nằm lên trên giường ngủ mất.
Buổi sáng Điền Mật Nhi cũng không thức dậy sớm, sau khi thi tốt nghiệp trung học thì trên căn
bản ngày ngày cô đều ngủ nướng, trên đời này không có hạnh phúc nào bằng được ngủ thẳng một giấc đến khi tự nhiên tỉnh lại. Chỉ có điều tạp âm
quá ồn, cô ngủ không sâu, chỉ mơ mơ màng màng nghe thấy Triệu Phương
Nghị bên tai cô nói là đi mua điểm tâm, cô phải chú ý an toàn một chút.
Mơ hồ đáp trả anh sau đó lại quay đầu vào bên trong ngủ tiếp, bàn tay
nhỏ bé còn rất cảnh giác cho vào dưới gối, siết chặt lấy cái túi nhỏ
chứa tài sản của bọn họ.
Triệu Phương Nghị đi nhanh về nhanh, mua về món trứng sốt cà chua và đậu phụ khô xào tiêu, thật ra thì anh muốn
ăn thịt hơn, nhưng h