
quá nhanh, nhưng đây là cốt truyện tôi muốn viết. Tôi cảm thấy, khi cái chết ở trước mặt, rất nhiều chuyện người ta sẽ không cần phải so đo tính toán nữa.
Gian nhà này rất đặc biệt, toàn bộ bề mặt đều được trát bằng bùn đất, nhưng bên trong lớp bùn đó lại là tre, đan xen cùng với một lớp rơm rạ. Mái ngói màu xanh, mái hiên không cao, nơi cao nhất của mái nhà là một ống khói dài, mỗi khi nấu cơm thì sẽ có một làn khói vấn vít bay lên. Thảo nào trong thơ ca cổ, người ta thường dùng hình ảnh làn khói vướn vít lượn lờ để đại biểu cho gia đình, đại biểu cho sự tình thân. Gian nhà chỉ có một tầng, rất nhiều lớp bùn đất bên ngoài cũng đã tróc ra rồi, lộ ra một lớp tường lồi lõm không bằng phẳng.
Dương Cẩm Ngưng trông bộ dạng gian nhà này thì sớm đã nghĩ nó có thể trở thành đồ cổ rồi, nhưng ở đây vậy mà vẫn còn có người sống.
Cô trước giờ vẫn luôn theo đuổi tiền tài, cô cũng cho rằng chỉ có tiền bạc mới là nền tảng cơ bản của mọi niềm vui. Nhưng đôi vợ chồng già này trong hoàn cảnh như vậy vẫn có thể đong đầy hạnh phúc. Đương nhiên, bọn họ cũng sẽ có những vụ tranh cãi nho nhỏ, là khi cụ ông đem hai đồng đi đánh mạt chược, cụ bà sẽ ca thán nếu ông thua tiền, là khi cụ ông vì thú vui câu cá mà đi câu liền một mạch cả nửa ngày, cụ bả cũng sẽ vì thế mà phàn nàn nửa ngày còn lại. Thế nhưng cho dù như vậy, bọn họ xem ra vẫn rất hạnh phúc.
Dương Cẩm Ngưng ngồi bên ngoài gian nhà, xem ông cụ ngồi đan giỏ tre, đôi tay ông đầy vết chai sần của thời gian, nhưng động tác lại vô cùng lưu loát, mấy nhánh tre qua tay ông toàn bộ đều biến thành những nhánh tre có sức sống.
“Người yêu của cháu vẫn ổn chứ?” Ông cụ vẫn tiếp tục đan giỏ tre, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên.
Người yêu? Mắt Dương Cẩm Ngưng mở to hết cỡ, nghĩ một lúc lâu mới biết đối tượng mà ông cụ nói đến là Cố Thừa Đông, trong lòng cảm thấy có chút buồn cười, “Cháu với anh ấy không phải là…”
“Cháu đừng có gạt ông, cho rằng mắt ông hoa rồi nhìn không rõ hay sao? Lúc còn trẻ, đều có lúc sẽ tùy tiện bừa bãi như thế, các cháu nhất định là không được cha mẹ đồng ý cho nên mới lén trốn đi phải không?” Ông lão thấy lí do hợp lí nhất dành cho họ đó là lén trốn đi.
Dương Cẩm Ngưng cười theo.
Lời này nói ra…
Dương Cẩm Ngưng tiếp tục nói chuyện với ông cụ, lại được nghe ông cụ kể một câu chuyện có thật. Có một gia đình nọ, sống trên một ngọn núi lớn, người vợ đã qua đời, để lại cho người chồng hai đứa con. Bọn họ sống trên ngọn núi đó rất nhiều năm, không biết từ đâu bỗng có một khẩu súng săn trong nhà. Có một ngày, người chồng muốn đi kiếm một chút thức ăn làm từ thú rừng cho con, liền cầm súng săn đi ra ngoài, nhưng không săn bắn được gì, liền chán nản quay về nhà. Bởi vì người chồng đã vô cùng mệt mỏi liền đi thẳng vào giường nằm xuống, khẩu súng vẫn còn cầm trong tay, hai đứa con đều đang chơi trong phòng, cậu bé và cô bé cùng nhau chơi đùa chạy nhảy náo loạn, cậu bé đột nhiên có chút tức giận, thuận tay liền lấy khẩu súng trong tay người cha đang nằm trên giường, hướng đến cô bé bắn liền mấy chục viên đạn, toàn bộ đều nhằm vào khuôn mặt của cô bé. Đến hôm nay, cô bé đó vẫn còn đang nằm trên giường, gương mặt dường như trở nên có vô số lỗ thủng , trong đó có vài phát đạn đã đè lên dây thần kinh não, có vài phát đạn lại đè lên dây thần kinh mắt, ngay cả lấy cũng không thể lấy ra được, nếu không cô bé đó chỉ có thể bị tê liệt, nhưng nếu như không lấy ra, cô bé chỉ có con đường chết mà thôi.
Dương Cẩm Ngưng nghe được thì hoảng hồn hoảng vía, sau đó liền chạy ngay vào nhà, lúc đó Cố Thừa Đông đang ngủ. Cô len lén nắm lấy quần áo Cố Thừa Đông, cô nhớ là dường như anh cũng để súng trong quần áo. Nếu như lúc anh ngủ say hoặc là lúc thần kinh quá nhạy cảm lại giơ súng vào mình mà nhả đạn thì chẳng phải cô bị chết oan rồi sao?
Cố Thừa Đông đột nhiên mở mắt ra, nhìn qua cô một cái, rồi lại nhắm mắt, tiếp tục ngủ tiếp.
Dương Cẩm Ngưng cuối cùng cũng tìm ra được khẩu súng, lại chọn một nơi thật tốt, âm thầm giấu nó đi.
Bà cụ sắc thuốc xong, đi vào gọi Dương Cẩm Ngưng đến bưng. Dương Cẩm Ngưng nói một chút tình trạng của Cố Thừa Đông, đương nhiên chỉ nói là anh sinh bệnh, bà cụ thuận miệng nói cho cô biết một vài loại thuốc có tác dụng tiêu viêm rất tốt, còn chủ động đi tìm nữa. Dương Cẩm Ngưng không tiện từ chối, chỉ có thể cầu khấn cho Cố Thừa Đông sau khi uống vào tình trạng vết thương sẽ không nặng thêm.
Cô đi bưng thuốc vào, là một bát nước đen lòm, xem chừng rất là đắng.
Cô đặt bát xuống rồi liền đến lay lay vai anh, “Dậy uống thuốc nào!”
Cố Thừa Đông nhìn liếc qua cô, “Em tự mình uống đi!”. Anh cũng không bắt cô đi lo cho anh.
Cô ngồi xuống bên cạnh giường, xem gương mặt không có chút biểu tình nào của anh, vậy mà lại vươn tay ra nhéo nhéo vào mặt anh, đây là việc mà trước đây cô đã sớm muốn làm: “Anh uống thì hơn, nó có lợi cho tình trạng vết thương của anh, cho dù không có lợi đối với vết thương thì đối với cơ thể cũng có lợi.” Nhân tiện còn kèm theo một nụ cười: “Anh nhất định phải uống, uống rồi thì cơ thể mới tốt được, cơ thể mà tốt thì mới có công