XtGem Forum catalog
Biến Yêu Thành Cưới

Biến Yêu Thành Cưới

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324995

Bình chọn: 8.00/10/499 lượt.

ườn núi có một ít dây leo, bò lên các tảng đá lớn, cô cầm lấy đám dây leo ấy, chậm rãi leo lên. Cô không biết trôi qua bao lâu, tới khi cô leo được đến vị trí trước khi rơi xuống, mặt trời đã từ tự lặn xuống.

Cô biết, đây là cơ hội tốt nhất của cô, nếu như cô bỏ đi, rời xa thành phố này, cô có thể mai danh ẩn tích mà sinh sống, không cần lo lắng tiếp tục cuộc sống nước sôi lửa bỏng ở Cố gia. Mà Cố gia, tất nhiên cũng sẽ bởi vì cô gặp đại nạn mà đối xử tốt với Dương gia, duy nhất chỉ có một điểm không tốt là cô không thể trở lại Dương gia, có thể sau này còn nhiều cơ hội giải thích với với bọn họ.

Dù cô đã vì bản thân mà nghĩ muốn trốn chạy khỏi khỏi Cố gia, nhưng cô vẫn đứng bất động tại chỗ.

Cô đã từng muốn thoát khỏi ngôi nhà đó, thoát khỏi người đàn ông kia nữa. Trong ngôi nhà đó, cô không có cảm giác an toàn, cô không biết chồng cô thật ra là dạng người gì. Cô vốn tưởng rằng anh là một người đàn ông bình tĩnh, thế nhưng hóa ra cô không hiểu gì về anh hết. Loại cảm giác xa lạ này, gần như có thể bức cô phát điên, cô mới nghĩ tới chuyện bỏ trốn.

Nhưng tiếng nổ trước đó, cô muốn xác định người đàn ông kia cuối cùng là sống hay chết, bất kể trước kia anh đối xử với cô như thế nào. Ít nhất, cô cũng đã từng muốn cùng chung sống với người đó tới già, ít nhất, cô từng vì một lời khen của người đó mà vui mừng, ít nhất, cô biết anh không thích đồ ngọt nhưng vẫn thoải mái ăn bánh ga-tô cô làm.

Có phải chúng ta ai cũng phải đợi tới khi người bên cạnh rời xa mình rồi thì mới bằng lòng xóa bỏ những khuyết điểm, cố gắng suy nghĩ về ưu điểm của đối phương?

Con đường này rất cũ, không có đá, hẳn là trước đây dự kiến mở một đường lớn, nhưng không biết vì sao lại bỏ hoang. Cây cỏ hai bên đường đều dính bụi, có vài khóm nở hoa, những bông hoa màu vàng khẽ lung lay trong gió. Dường này lâu rồi chưa sửa xong, chỉ có một vết bánh xe.

Cô đi theo vết bánh xe ấy, xe chạy tới một nơi rất xa. Cô không biết đây là chỗ nào, khắp nơi đều là cây, ngay cả con đường cũng nhìn không rõ lắm. Nhưng tới cuối đường thì cô trông thấy một đống tro tàn, có thể thấy chút thân xe, sớm đã bị hủy hoại, toàn bộ chiếc xe vô cùng thê thảm.

Cô yên lặng nhìn chiếc xe, ngay cả sắt vụn cũng không nhìn ra.

Cô từng tốn nhiều thời gian suy nghĩ anh rốt cuộc là người đàn ông thế nào. Trước khi cưới, cô chỉ biết, mình được gả cho một người đàn ông trong mắt người khác rất ưu tú. Cô vừa giả bộ như không thèm để ý đến người đàn ông này, lại vừa tự cảm thấy thỏa mãn. Chí ít cô được gả cho một người đàn ông rất tài giỏi. Về sau, bọn họ rốt cục cũng quyết định cùng nhau sống tốt, nhưng khi cô phát hiện anh và Diệp Vãn Hi có quan hệ, cô lại càng ghét anh giấu cô giữ một người phụ nữ bên mình. Sau đó, chính cô muốn rời khỏi anh, muốn thoát khỏi cuộc hôn nhân này.

Nhưng toàn bộ những thứ này chính cô cũng không muốn thừa nhận. Cô sợ, có một ngày mình yêu anh, nhưng anh lại không yêu mình, cho nên thà rằng buông tay.

Cô sợ bản thân giống những người phụ nữ liều lĩnh để yêu, cô chỉ sợ, lúc cô yêu anh, anh cũng không yêu cô.

Dương Cẩm Ngưng đứng tại chỗ rất lâu, nhìn toàn bộ đống đổ nát này, nhưng cũng không thể nào khóc được.

Cô đứng rất lâu, đột nhiên lông mày khẽ nhíu lại.

Cố Thừa Đông căn bản không phải là người như vậy, anh vốn không có khả năng chạy trốn một mình, Nghĩ như vậy, cô lập tức quan sát những dấu vết xung quanh, có một vết rất dài, nhưng quan sát cẩn thận, sẽ phát hiện vết sâu cạn với trước đó không giống nhau.

Khi cô tìm được những đám cỏ đã bị dè, chứng minh cô đoán đúng, niềm vui tràn ngập trong đầu cô. Cô theo vết những cây cỏ bên sườn núi, tìm được một đường xuống phía dưới.

Lúc Dương Cẩm Ngưng tìm được Cố Thừa Đông, anh đang cố gắng đứng lên, cũng không biết bị thương đến thế nào, cả người căn bản đứng không vững. Nếu như không phải tình huống này, cô nhất định sẽ cười nhạo anh, không ngờ anh cũng có lúc nhếch nhác như vậy. Cô tiến tới, ôm chặt lấy anh. Thật tốt, anh vẫn còn sống.

Cô ôm anh, không hề nhận thấy sự kinh ngạc trong mắt anh, không hề cảm thấy toàn thân anh cứng đờ.

Thật tốt quá, anh còn sống. Cô biết, người như anh sẽ không thể dễ dàng chết như vậy, anh sẽ không để người khác nắm lấy số phận của mình. Anh là Cố Thừa Đông, Cố Thừa Đông rất mạnh mẽ trong lòng cô.

Cô khó khắn lắm mới buông anh ra, sống sót sau tai nạn quả thật là một niềm hạnh phúc.

Bọn họ còn sống, đây chính là điều tốt nhất rồi.

Giờ cô mới phát hiện, trên tay cô, chỗ nào cũng có chất lỏng màu đỏ.

“Anh làm sao vậy?” Nụ cười cứng lại trên bờ môi của cô.

Cô Thừa Đông im lặng gạt bàn tay đang chuẩn bị lại sờ lên người mình ra: “Sao còn chưa đi?”

Đi? Cô ngơ ngác nhìn anh. Anh bảo cô đi, hóa ra không phải nghĩ tới sự an toàn của cô, mà là giúp cô đạt được ý nguyện? Cô đã quá nhiều lần đã muốn bỏ đi, anh đương nhiên sẽ không giữ lại. Dù sao cô cũng chỉ là một người phụ nữ mà thôi, anh cần gì cứ phải tâm tâm niệm niệm mong cô quay về. Cô muốn đi, thì anh cho cô một cơ hội.

Động cơ của cô, vĩnh viễn nằm gọn trong tầm mắt của anh. cho dù cô muốn làm cái g