
thấu xương”. Cô trừng mắt với anh, nghiến từng chữ. Nước mắt vẫn nhòa trên mặt, thế nhưng thật nực cười, cô đã không quan tâm nữa rồi.
“Cô nghĩ rằng tôi sẽ quan tâm sao?” Một tay anh kéo, đem cô từ trên mặt đất kéo đi, mặc kệ cô có khó chịu hay không, anh vẫn kéo cô vào trong nhà.
Cố Thừa Đông ném cô ngã trên giường, tỉ mỉ quan sát vẻ mặt cô, khóe miêng mỉm cười nhưng tràn đầy vẻ coi thường. Người phụ nữ này, lại lần nữa khiêu khích vào điểm yếu của anh, liên tục lừa dối anh, vĩnh viễn không để ý đến lời cảnh cáo của anh.
Anh cho cô cái danh Cố phu nhân, cô còn không biết điều, không ngừng tình toán với anh. Tốt, lần đầu tiên có người dám giở trò với anh như vậy, anh cũng không muốn nhân từ.
Trong mắt anh tràn ngập lửa giận, giống như đang bùng cháy trong cơ thể anh.
Cô hóa đá, nhìn anh cởi áo khoác, cơ thể run lên. Cô vẫn cho rằng anh là một chính nhân quân tử, cô cho rằng bất cứ khi nào anh cũng giữ gìn phong độ của bản thân, cô cho rằng anh vĩnh viễn không có mang bộ mặt như vậy. Thế nhưng bộ dạng anh hiện tại giống như một con sói điên, mà bản thân cô là một chú cừu non, bất luận không nói lời nào, cô thật sự sợ bộ dạng này của anh, trong mắt tràn mặt lửa giận như muốn thiêu đốt cô.
“Anh muốn làm gì?” Cô đã lui đến không thể lui nữa. phía sau chính là tường.
Cô hận không thể xuyên qua bức tường này.
“Cô bây giờ vẫn còn là tam Thiếu phu nhân!” Giọng điệu châm biếm rơi vào tai cô, trước mắt cô là bộ ngực của anh.
Cố Thừa Đông nhảy lên giường, bắt lấy cô. Cô liên tục giãy dụa, đôi mắt gắt gao trừng anh, quyết không thỏa hiệp, ánh mắt lộ ra sự dứt khoát. Anh tóm một tay cô, không do dự liền dẫm chân đè lên tay cô. Giày vẫn chưa cởi khiến tay cô bị chà xát đau đớn. Một dòng mồ hôi lạnh trên mặt anh chảy xuống.
Trên mặt anh hiện lên ý cười, cố ý vạch những vết thương trên người cô ra để cô nhìn, cho tỉnh táo lại. Cô không biết làm thế nào mà anh có thể cởi hết quần áo trên người cô ra, ánh mắt anh mang theo vẻ coi thường đang quan sát tỉ mỉ từng nơi trên thân thể cô. Cô dùng sức lực cuối cùng đẩy anh ra, trên tay đã có máu. Anh bắt được tay cô, bóp chặt, khiến cô phải nhíu mày. Cố Thừa Đông cởi áo ngực của cô ra, ánh mắt mông lung ẩm ướt nhìn xuống cô. Cô bất lực nhìn hai tay mình bị trói chặt.
Toàn thân cô không còn chút sức lực, mắt mở trừng trừng nhìn tay anh trượt trên cơ thể mình. Động tác rất chậm, khiến cơ thể co không ngừng rung lên, anh cố ý đưa ngón tay vẽ nhưng đường tròng trên ngực cô, giống như đang thưởng thức một món đồ chơi.
Nước mắt của cô liên tục chảy xuống, chỉ có thể mặc kệ bản thân mình bị làm nhục. Cô giương mắt nhìn anh đưa tay ngón tay vào trong mình, từ tốn chập chạp, thậm chí sau đó còn nhét chính ngón tay dính đầy dịch thể ấy vào miệng cô.
(Chilli: trời ơi ác quá, ta tâm hồn trong sáng mà cho edit đoạn này nè!!!)
Cô toàn thân bất động, phát ra âm thanh nức nở.
Cô hung hăng cắn vào tay anh, anh dùng tay kia bóp miệng của cô, khiến cô không thể làm gì được.
Giống như một cơn ác mộng, mọi thứ khiến cô cảm thấy buồn nôn. Người đàn ông kia lạnh lùng nhìn cô, coi cô như một thằng hề, dùng hành động thực tế cười nhạo sự ngu ngốc của cô, sự nực cười của cô.
Dạ dày không ngừng co thắt, nhưng cô không nôn ra được cái gì.
Hóa ra đều giống như hình dung của bản thân cô, chịu áp bức và xỉ nhục trong tay anh, nhưng lại không thể làm được gì, chỉ có thể giương mắt ra tiếp tục nhìn người đàn ông này làm nhục bản thân. Cô muốn khóc thật lớn. Dường như, thoát khỏi tay anh là chuyện quá đỗi xa vời.
Nhưng cô không phát ra âm thanh nào, cũng không có sức lực làm việc gì, chỉ có thể nhìn xem người đàn ông này đang đối xử với mình thế nào.
Cô muốn được lớn tiếng khóc, nhưng bản thân bất lực.
Dương Cẩm Ngưng cảm thấy mình hình như đã mộng mị một giấc thật dài. Trong mơ cô thấy toàn những cảnh khiến cô chán ghét, cô chưa bao giờ trải qua những việc ấy. Lần thứ hai cô tỉnh lại, đập vào mắt cô là khung cảnh thật lạ lẫm, ngôi nhà xa lạ, hơi thở xa lạ. Cô thử cử động cánh tay, rất đau, đầu cũng rất đau, cơ thể cũng rất đau, nơi nào cũng đều đau nhức.
Chính cô cũng hiểu rõ, toàn bộ những thứ này đều không phải là ảo giác. Cô thật là ngu xuẩn, khăng khăng dùng những cách ngu ngốc đó làm anh tức giận, sau đó người chịu thiệt chính là bản thân mình.
Cửa bị đẩy ra, Cố Thừa Đông chậm rãi đi vào.
Cô không có chút cảm xúc, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn người đàn ông trước mặt. Hình như cho đến bây giờ cô cũng chưa từng hiểu anh. Rốt cuộc, anh là loại đàn ông như thế nào?
Cố Thừa Đông dừng lại ở bên giường, “Cảm thấy ấm ức sao?” Anh ngờ vực nhìn cô, “Anh nói rồi, anh không phải là người tốt.”
Anh chỉ nói một câu, trong mắt cô liền hiện lên vẻ khiếp sợ, khiến anh rất thỏa mãn. Anh ghét thấy sự quật cường trong mắt cô, nó làm anh bị kích động, cũng phát sinh ý nghĩ muốn hủy diệt tất cả.
Cô ngơ ngác nhìn anh, trong ánh mắt có chút bi thương. Chính cô cũng tự cười mình, sống trong sung sướng quá lâu thì không chịu được gian khổ. Cuộc sống bị người khác sỉ nhục như vậy, trước kia cô đã từng t