
ươn tay ra,chuẩn bị cho Diệp Vãn Hi một cái tát.
Nhưng, tay cô lại bị ai đó kéo lại.
Có người chứng kiến đã sớm đoán được tình huống sẽ trở thành như vậy cho nên đã đi thông báo với Cố Thừa Đông, người có mặt ở đây cũng không dám nói gì, đây là vợ Cố Thừa Đông gây rối, xử lí không tốt khác nào mất chén cơm.
“Em gây chuyện đủ chưa?” Cố Thừa Đông u ám nhìn cô.
Dương Cẩm Ngưng mỉm cười vì đạt được mục đích, nhưng chỉ là nụ cười thoáng qua. Tốt, mọi chuyện hoàn toàn chạy đúng hướng cô dự tính. Diệp Vãn Hi đúng là người mà Cố Thừa Đông vĩnh viên không muốn làm tổn thương. Như vậy. . .
Nhân lúc Cố Thừa Đông không chú ý, cô nhanh chóng giơ cánh tay không bị anh khống chế lên giáng một cái tát xuống mặt Diệp Vãn Hi: “Tôi sẽ gây chuyện các người xem.”
Diệp Vãn Hi lập tức lấy tay ôm mặt, vẻ mặt nhu nhược nhìn chằm chằm Cố Thừa Đông.
Cố Thừa Đông cũng sững sờ, không ngờ Dương Cẩm Ngưng lại dám trước mặt anh đánh thương người khác.
Trong trí nhớ anh bỗng hiện lên một gương mặt ôn nhu, nụ cười mờ nhạt, cô ấy giơ tay lên vuốt mặt anh: “Nếu như có thể, xin anh chú ý chăm sóc chị của em.”
(Phi! ! ! Làm quái gì có cái lí lẽ qua đời rồi mà còn muốn người yêu chăm sóc cho chị gái mình. Thánh thiện đâu không, thích làm thiên sứ thì tự mình làm đi, lôi người khác vào làm gì chứ. Chỉ gây thêm gánh nặng cho người khác thôi! ! Ức chế bỏ xừ >_
“Mau xin lỗi!” Cố Thừa Đông nén giọng nhìn chằm chằm cô Dương Cẩm Ngưng, tay càng ra sức, cứ như muốn cắt đứt tay cô.
Xin lỗi ư, đừng hòng!
“TRỪ-KHI-TÔI-CHẾT” Lông mi cô khẽ chớp, nụ cười trên mặt như cười nhạo anh căn bản không biết làm gì.
Dương Cẩm Ngưng hừ nhẹ trong lòng, lần này coi như cô nợ Diệp Vãn Hi. Những chuyện trước đây coi như xoá bỏ, bất luận thế nào sau này cô sẽ không gây thương tổn cho Diệp Vãn Hi, mặc kệ cô ta dối trá, hay giả vờ tốt bụng, cô cũng sẽ không làm lại.
Lần này, coi như xoá bỏ chuyện của họ.
Cô gắt gao nhìn Cố Thừa Đông, cho dù tay đau nhức đến cực độ, cũng không có một chút khuất phục. Giống như cô nói, trừ khi cô chết, tuyệt đối sẽ không có chuyện xin lỗi.
Thông minh như Cố Thừa Đông, những vẫn có lúc đoán sai. Trong kế hoạch của cô, thâm ý lớn nhất chính là nhằm vào mờ ám giữa Cố Thừa Đông và Diệp Vãn Hi. Nếu như có một ngày cô và Cố Thừa Đông ly hôn, thì tân nương tiếp theo sẽ không thể nào là Diệp Vãn Hi.
Nếu Cố Thừa Đông thực sự vì Diệp Vãn Hi mà li hôn với cô, thì Diệp Vãn Hi mãi mãi cũng không thể bước chân vào Cố gia. Một khi còn Cố lão gia ở nhà, cô ta vĩnh viễn không được chấp nhận.
Nham hiểm cũng được, hiền lành cũng được, Dương Cẩm Ngưng cô lần này không cần danh tiếng.
Cố Thừa Đông cuối cùng cũng phát hoả, bảo mọi người đi hết rồi mới lôi Dương Cẩm Ngưng đi.
Tay cô cuối cùng cũng thoát li đau khổ, cô nhìn anh: “Nhìn bộ dạng không lỡ của anh như thế. . .”
Trước khi Cố Thừa Đông kịp phản ứng, cô đã đi vào thang máy. Cánh cửa chậm rãi đóng lại, giống như tương lai của bọn họ, mãi mãi sẽ cách nhau một tấm cửa ấy.
Cố Thừa Đông đợi Dương Cẩm Ngưng đi rồi, chủ động tới chỗ Diệp Vãn Hi xin lỗi, làm trò trước mặt nhân viên như vậy. Trong lòng Diệp Vãn Hi không khỏi cười thầm, khồng ngờ Dương Cẩm Ngưng cũng làm ra chuyện ngu xuẩn như thế.
Diệp Vãn Hi thật không ngờ, lúc tan tầm, lại phải nghênh đón một nhân vật.
“Diệp tiểu thư, Cố lão gia cho mời” . Người đó lễ phép và khách khí.
Diệp Vãn Hi đành phải lên xe.
Đến nơi, một quán cà phê vô cùng có phong cách, mọi thứ sớm đã được sẵn sàng, dường như đang chờ cô tới. Cô đi đến chỗ nhân vật trong truyền thuyết kia – người sáng lập Cố thị.
“Cố lão tiên sinh” . Cô lễ phép chào đối phương, tầm mắt nhìn thẳng, không chút sợ hãi.
“Mạo muội quấy rối cô Diệp, thật không phải. Do có chút chuyện nên muốn mời cô Diệp đến nói chuyện.” Cố lão gia vươn tay mời Diệp Vãn Hi ngồi xuống.
Diệp Vãn Hi ngồi xuống, nói: “Không biết Cố lão gia có chuyện gì muốn nói” .
“Tôi đã nghe nói chuyện ngày hôm nay” . Cố lão gia gõ gõ bàn, “Cẩm Ngưng bình thường không phải người như vậy, chắc có chút chuyện hiểu lầm nên nó mới làm ra chuyện như thế” .
“Hiểu lầm? Cho nên tôi phải gánh chịu?” Diệp Vãn Hi nửa cười nửa không.
“Cẩm Ngưng không hiểu lầm ai, mà lại hiểu lầm cô Diệp. Cô cũng nên tự xem xét lại hành vi của mình một chút, bằng không. . .”
“Cố lão gia đang uy hiếp tôi? Tôi chỉ là môt nhân viên bình thường, khả năng có hạn, chỉ cần các người tuỳ tiện động một ngón tay, tôi sẽ không có đường sống. Các người nhất định phải bức tôi đến đường cùng ư?”
“Cô Diệp, con người sống trên đời này không dễ dàng. Mỗi người đều có mỗi cái khó xử riêng, nên phải hiểu rõ thân phận của mình, không nên mơ tưởng gì đó, đời không như mơ.”
“Ý của ngài là gì? Tôi không rõ” .
“Chuyện báo chí ầm í lần trước, cô Diệp chắc cũng đã rõ. Biên tập viên của báo “Song Nguyệt” đã từng là bạn học với cô, trước đây còn có một mối liên hệ thân mật. Việc này chắc không cần tôi nói thêm chứ?’
Diệp Vãn Hi nhếch mép.
Nhưng Cố lão gia chỉ cười. “Đương nhiên, nếu chỉ dựa vào một mình cô, việc cũng không lớn đến vậy, nhưng cô cũng đã giúp thêm dầu