
một miếng cơm, mày nhíu lại, nhưng tâm trạng không bị ảnh hưởng.
“Cái gì mà khuyên với không khuyên, chúng ta chỉ là nhân tiện đi ăn cơm thì nói vậy thôi.” Dương Cẩm Ngưng cũng không muốn tiếp tục dây dưa gì nữa, cô luôn cho rằng, chỉ cần là chuyện quá khứ thì nên bỏ qua.
Đối với Dương Nhất Sâm, trong lòng cô luôn có một chút nuốt tiếc, nhưng cũng chỉ là nuốt tiếc mà thôi.
Sống bao nhiêu năm nay, cô đã chứng kiến không ít những chuyện xảy ra chung quanh mình, hay những nơi nào xa xôi. Nhưng rồi cuối cùng cô mới phát hiện ra, cô không thể vì một người mà sống, cũng không thể vì ai đó mà chết. Trong lòng cô, tình yêu không vĩ đại như vậy. Nếu như cô có cha mẹ tốt, thì việc đại sự của cô, cô cũng nhất định sẽ vì họ mà làm trọng, tuyệt đối không lấy một người đàn ông mà cha mẹ không hài lòng.
Trên thế giới này đàn ông có rất nhiều, nhưng cha mẹ thì chỉ có một.
Suy nghĩ như vậy, khiến sự tiếc nuối của cô giảm đi phần nào.
Cô may mắn có một người anh trai như thế, cũng may mắn vì được thượng đế ban cho mình bố mẹ tốt, cô sẽ không oán hận điều gì, dù sao thì trời xanh cũng không quá bạc đãi cô.
Cô từ lâu đã hiểu được, hạnh phúc chân chính không phải mình có được cái gì, mà là bản thân biết thỏa mãn với tất cả những gì mình đang có.
Dương Nhất Sâm thấy tâm trạng của cô khá tốt, cũng bớt lo lắng đi phần nào. Những lời chưa kịp nói kia, bị ánh dương chiếu sáng, cuối cùng cũng tiêu tan.
Bọn họ nói chuyện nọ chuyện kia, nói đến Dương Lập Hải và Tả Tần Phương cãi nhau vì những chuyện nhỏ nhặt, người ta khi càng già lại càng giống như con nít.
Dương Nhất Sâm thanh toán tiền xong, cùng với Dương Cẩm Ngưng chuẩn bị đi ra ngoài. Vừa lúc bên kia cầu thang đi xuống một đám người, tầng trên toàn phòng VIP, thân phận những người đó không tầm thường, hơn nữa còn đặt bàn trước.
Dương Cẩm Ngương thật cho rằng Dương Nhất Sâm là cố ý chọn quán này.
Cố Thừa Đông và Diệp Vãn Hi đang chậm rãi xuống lầu, đương nhiên, còn có không ít người đi phía sau.
Có thân phận địa vị thật đúng là tốt, lúc nào cũng được người ta vây quanh, thật giống như hoàng đế.
Dương Nhất Sâm nhìn cô chằm chằm, mà cô chỉ đứng tại chỗ, nửa bước cũng không muốn đi.
Cố Thừa Đông và Diệp Vãn Hi xuống tới nơi, anh liếc nhìn cô một cái, dừng chân lại.
Không ít người thấy cảnh này, hiển nhiên ném ánh mắt lên người Dương Cẩm Ngưng, cuối cùng mới quan sát vẻ mặt của Cố Thừa Đông, ngoài miệng nói cáo từ, nhưng vẫn còn đôi chút hiếu kì, liên tục nhìn lại.
Khi tất cả mọi người đã đi khỏi, Diệp Vãn Hi mới cùng Cố Thừa Đông trao đổi cái gì đó rồi mới rời đi. Cố Thừa Đông nhìn chằm chằm Dương Cẩm Ngưng, Dương Nhất Sâm thấy bọn họ như vậy, chủ động tiến lên phía trước, ” Thừa Đông cậu cũng ở chổ này à, trùng hợp quá.”
“Quả đúng là trùng hợp.”
“Biết nhà hàng này đồ ăn rất ngon, nên hẹn Cẩm Ngưng ra đây, nó rất ham ăn. Sớm biết cậu cũng ở đây thì đã gọi cậu cùng tới ngồi cùng, Cẩm Ngưng đúng là khen đồ ăn ở đây không dứt miệng.”
“Anh thật sự là khách khí, có cơ hội nhất định mời anh đi ăn một bữa, hy vọng anh không từ chối.”
“Đâu phải lúc nào cũng có cơ hội tốt được em rể mời, làm sao có thể từ chối.”
. . .
Hai người đều anh một câu tôi một câu khách khí, một lúc sau Dương Nhất Sâm mới chủ động cáo từ.
Cố Thừa Đông cười nhạt nhìn Dương Cẩm Ngưng, “Luyến tiếc?”
“Nếu đã biết rõ như thế, sao còn quấy rầy?” Dương Cẩm Ngưng mở miệng nói.
“Có muốn anh giúp em gọi anh ta quay lại không?”
“Vậy phiền anh rồi.” Dương Cẩm Ngưng hừ lạnh một tiếng, không hề biết tự giác.
Cố Thừa Đông vừa lấy điện thoại ra vừa nói: “Đừng khách sáo. . . Trong tay anh vừa lúc có một hợp đồng muốn thương lượng với anh trai em một chút, không biết em có hứng thú không” . Anh ngờ vực nhìn cô, “Anh quên mất, em là người không sợ trời, chẳng sợ đất, trên đời này chẳng có gì có thể uy hiếp được em.”
“Nghìn vạn lần đừng coi trọng em như thế, sẽ hù chết em đấy.”
“Người có là gan lớn hơn em vẫn còn chưa sinh ra đâu”
“Khướu hài hước của anh thật sự cần phải được bồi dưỡng thêm.”
“Vậy rõ ràng là “giáo viên” như em vẫn chưa tận lực rồi. . . .”
Dương Cẩm Ngưng ngồi trên xe của Cố Thừa Đông. Cô thật sự khó hiểu, hai người bọn họ gặp nhau như vậy, dựa vào cái gì nói bọn họ đang yêu đương vụng trộm, mà anh có thể châm chọc cô như thế. A, anh là đang bàn công việc, có lý do chính đáng. Nhưng cô cũng đâu có ôm Dương Nhất Sâm khóc lóc, càng không nói xấu Cố Thừa Đông với Dương Nhất Sâm, đâu giống như yêu đương vụng trộm?
Dương Cẩm Ngưng ngồi ở ghế phụ lái: “Mượn việc công để ở bên cạnh người đẹp, cảm thấy thế nào?”
“Cũng được, hẳn là khỏe hơn ở bên em, chí ít cũng không phải chịu khổ sở và bị căm thù.” Cố Thừa Đông thuận miệng đáp.
Cố Thừa Đông trộm nhìn cô, phảng phất thấy khuôn mặt cô giống như nở hoa
Anh nhìn cô, cũng không chú ý đường phía trước.
“Anh nhìn đường được không hả, em không muốn chết cùng với anh.” Anh không nhìn đường phía trước, xe đã lệch vào chính giữa, thiếu chút nữa là xảy ra va chạm với xe đối diện.
Cố Thừa Đông không quay đầu lại, nhìn vô-lăng, “Hóa ra em cũng biết sợ.”