
này khá muốn ăn!”
Dương Cẩm Ngưng chộp lấy cánh tay anh, vờ tức giận: “Anh như thế là quá được hời rồi!” Cô nhìn anh bằng ánh mắt kiêu căng,”Chẳng lẽ còn chưa ăn no?”
Người nói vô tình, người nghe có ý. Cố Thừa Đông chạm tay đến trước ngực cô, vẽ môt vòng tròn, động tác vô cùng kích thích, nhưng sắc mặt anh lại tỏ ra vô cùng bình thường. Anh dừng tay lại, đùa nghịch trên “quả nho” ở giữa: “Đúng là có đói một chút!”
Lời nói thiếu đứng đắn thế mà vẫn dùng bộ mặt thản nhiên được, cô bội phục người đàn ông này. Không muốn chơi đùa với anh, cô kéo chăn lên, thấy anh vẫn đang tủm tỉm cười, cô cảm thấy như mình đã thua, nỗi bất bình lại dâng lên. Cô cố gắng cử động chân, gác lên người anh, giả vờ nói tự nhiên: “Xoa bóp cho bản cô nương một lát! Bản cô nương sẽ suy nghĩ xem có nên thỏa mãn dạ dày của nhà ngươi hay không.”
Cố Thừa Đông quả nhiên giơ tay ra xoa bóp chân cô, mạnh nhẹ vừa đủ. Anh làm gì cũng đều nghiêm túc như thế, cho dù là chuyện đơn giản như ăn cơm cũng vậy, rất chăm chú. Chỉ có điều… lúc này bàn tay anh chậm rãi lần mò tới vị trí không nên lần mò!
Dương Cẩm Ngưng cảm thấy buồn buồn trên đùi như có kiến bò, cô trừng mắt lườm anh.
Mặc kệ hành động cố ý của Cố Thừa Đông, cô trở dậy, ngồi trên người anh,giơ hai tay ôm lấy cổ anh, nhỏ giọng nỉ non: “Thời gian không có em ở bên cạnh, anh có nằm mơ không?”
Cố Thừa Đông ngước nhìn khuôn mặt vô cùng quen thuộc, hất hàm: “Mơ gì?”
“Mộng”, cô dừng lại, “xuân!”
Anh nâng đầu lên, chạm mũi vào mũi cô: “Chuyện này…” Anh cố tỏ vẻ bí hiểm, “Anh thấy em rất có kinh nghiệm, có thể dạy anh được không?”
Cô lập tức cắn lên mũi anh, không dám dùng sức quá mạnh, chỉ lưu lại nước bọt trên đó, cảm thấy vô cùng sung sướng.
Cố Thừa Đông ôm lấy eo cô, xoay người đè cô dưới thân. Hai chân cô vì thế mà gập vào một nửa, hai tay vẫn còn choàng qua cổ anh, không nhịn được bật cười khúc khích.
“Xem anh kìa, không nhịn được nữa sao? Chúng ta ai gấp gáp hơn ai?”
“Em!” Anh nói.
“Dù sao em cũng là người nóng nảy. Em dám thừa nhận, anh dám không?” Cô nhìn anh đầy khiêu khích, đôi mắt trong trẻo như vì sao giữa đêm đen.
“Không dám.” Anh thành thực đáp, “Anh chỉ dám làm!”
(Hự! phục ông anh!)
Anh nói bằng thái độ rất nghiêm túc, nhưng vẫn khiến cô không khỏi bật cười. Anh không để ý, lập tức cúi xuống hôn lên môi cô. Mùi hương quen thuộc, nhiệt độ quen thuộc, da thịt dán vào nhau. Nụ hôn của anh càng lúc càng phát ra lực xâm chiếm mạnh mẽ, nhưng dịu dàng và da diết, không kịch liệt như đêm qua. Trong lúc bàn tay anh đang mơn trớn trên ngực cô, thì hai tay cô ôm lấy cổ anh. Anh giống như đang nhóm lửa, còn cô cũng chỉ có thể để mặc bản thân bốc cháy.
Cô ôm lấy thắt lưng anh, khao khát được lấp đầy sự trống rỗng trong cơ thể. Lúc anh đã buông thả toàn bộ dục vọng của mình vào người cô, cô chợt cảm thấy như mình đang đứng trên mây, muốn bước xuống mặt đất nhưng lại luyến tiếc khoái cảm nhẹ bẫng và bồng bềnh ấy.
Anh gục trên người cô thở dốc, đôi mắt đầy si mê nhìn thẳng vào cô khiến cô hoảng hốt.
Bỗng nhiên chuông di động vang lên, cô khẽ đẩy anh ra, thấy anh bất động, cô lên tiếng: “Điện thoại.”
Cố Thừa Đông bất đắc dĩ đứng dậy, ánh mắt lướt qua hạ thân của cô. Không hiểu sao lại thấy ngượng, cô kéo chăn lên che lại.
Anh chỉ hừ nhẹ một tiếng rồi đi lấy điện thoại lại.
Nhìn trên màn hình thấy người gọi mẹ cô, anh do dự một chút, không đưa di động cho cô mà tự mình ấn nút nghe: “Cẩm Ngưng đang ngủ, có chuyện gì không ạ?”
Tả Tần Phương bên kia dường như vẫn còn chưa hết giật mình, bà liếc nhìn Dương Lập Hải một cái, cả hai đều có vẻ không theo kịp tình hình. Chỉ có tiểu quỷ kia khá là “theo kịp thời đại”, đón lấy di động từ tay bà ngoại: “Ba!”
Nghe được giọng nói của con gái, sắc mặt Cố Thừa Đông chợt tươi tỉnh lên trông thấy: “Mấy ngày nay có ngoan không?”
“Con rất nghe lời!” Thanh âm trong trẻo non nớt của con gái khiến vẻ mặt anh rạng rỡ, ánh mắt thấp thoáng nụ cười.
“Con mua quà cho ba đấy!”
“Ồ, cái gì thế?”
“Khi nào về con đưa cho ba.”
Nghệ Tuyền sung sướng nhưng không quên đòi nói chuyện với mẹ, Cố Thừa Đông đưa di động cho Dương Cẩm Ngưng.
“Con bé chết tiệt kia, chơi vui quá quên cả mẹ rồi phải không? Lâu thế mà giờ mới gọi điện về…”
Tiểu quỷ nói với giọng oan ức: “Mẹ cũng không gọi cho con mà?”
Dương Cẩm Ngưng nghẹn họng.
Cũng may, điện thoại nhanh chóng bị Tả Tần Phương lấy lại: “Cẩm Ngưng, con và Thừa Đông đang ở cùng nhau đấy à?”
Dương Cẩm Ngưng liếc nhìn người đàn ông kia, khẽ “vâng” một tiếng.
“Hai đứa hiện tại…”
“Mẹ, mẹ đừng nghĩ nhiều, bố mẹ chơi vui vẻ, khi nào về gọi con đi đón.”
“Cẩm Ngưng, con biết mình đang làm gì là được rồi, mẹ già rồi, nói cũng nhiều khiến con phiền, nhưng cũng là vì muốn tốt cho con…”
Dương Cẩm Ngưng không dám nói gì, chỉ chăm chú nghe Tả Tần Phương nói, vâng vâng dạ dạ.
Cố Thừa Đông nằm bên cạnh cô, ngón tay đùa nghịch tóc cô, chợt nhổ được một sợi tóc trắng, anh quấn trên đầu ngón tay, ngắm nghía môt lúc, chợt nhớ đến cái gì, liền vứt xuống nền nhà. Dương Cẩm Ngưng lấy lại tinh thần, nhìn thấy hành động của anh, bỗ