
m.
Cố Thừa Đông vẫn nhìn cô, anh hơi cả kinh, dường như vẫn không thấy được hai chữ đoan trang viết ở đâu. Nhất là lúc cô phản kháng, lúc nào cũng rất tùy ý.
Anh di chuyển ánh mắt nhìn vào một loạt chai rượu.
Dương Cẩm Ngưng định thần lại, phát hiện anh đang nhìn mấy chai rượu, cô cười sờ sờ đầu, “Nhân lúc giảm giá, nên tôi mua được rất rẻ.”
Cố Thừa Đông đưa mắt nhìn cô, “Cửa hàng rượu kia chắc là không sợ lỗ?”
“Người ta mới khai trương nên giảm giá để thu hút khách.”
Anh vẫn nhìn cô, dường như biết rõ là cô đang nói dối.
Dương Cẩm Ngưng không khỏi cau mày, “Sao anh lại có vẻ mặt không tin thế nhỉ? Chẳng lẽ tôi không có việc gì lại đi mua nhiều rượu như vậy làm chi? Tôi không uống dù chỉ một chút, mà tôi cũng không có hứng.”
Cố Thừa Đông cong khóe miệng, ngồi vào phía đối diện cô, “Tôi rất có hứng.”
“Cái gì?”
“Nhiều rượu như vậy, nếu không uống sẽ rất đáng tiếc.” Cố Thừa Đông cầm lấy một chén rượu. Rõ ràng anh vẫn nhìn cô, nhưng tay cầm rượu chỉ bật một cái là nắp chai liền rơi xuống, cô cũng không thấy rõ anh làm sao mà làm được vậy.
Nhưng Dương Cẩm Ngưng biết, anh nói được thì làm được, thật sự là định uống rượu cùng cô. Cô nhìn anh một cái, rồi đi lấy ly như thể một cô vợ hiền bé nhỏ.
Anh rót rượu vào hai cái ly đặt trên bàn. Động tác anh nhanh chóng mà dứt khoát, rượu trong ly hơi xao động. Cô chưa bao giờ biết rằng hóa ra rượu nhìn cũng rất đẹp.
Anh đưa ly rượu đến trước mặt cô.
Dương Cẩm Ngưng bưng ly lên nhấp chút rượu, cô nhìn tư thế anh uống rượu, cô do dự mình có nên tiếp tục giả vờ như một vị phu nhân cao quý không, cuối cùng cô vẫn quyết định một ngụm uống cạn như uống nước lọc.
“Lãng phí.” Cố Thừa Đông đánh giá động tác của cô.
Dương Cẩm Ngưng cảm thấy ly rượu kia thật ngon quá, khiến cô hơi chao đảo, “Tôi thích lãng phí.” Cô hơi cười, “Cái gì càng quý thì khi lãng phí nó càng thấy sảng khoái.”
Cố Thừa Đông không bình luận mà tiếp tục rót rượu cho cô.
Ngày hôm nay anh như thế này khiến cô cảm thấy rất kỳ lạ. Hai người bọn họ thật đúng là quá giỏi, đã uống hết một nửa số rượu trên bàn, không có nhiều chủ đề để nói, cho nên cũng không nói gì nhiều, chỉ ngồi uống.
Cố Thừa Đông lắc chiếc ly trong tay, nhìn khuôn mặt cô vì uống rượu mà đỏ lên, ánh mắt anh có chút ám muội. Cô nam quả nữ ở cùng một nơi, lại còn uống rượu, thật tình mà nói thì đây là một chuyện rất nguy hiểm. Nhưng dường như Dương Cẩm Ngưng hoàn toàn không nghĩ đến chuyện này, trong lòng chỉ cảm thấy rất kì lạ. Anh rốt cuộc muốn làm gì, thuận đường đến thăm con, nhưng con không có ở nhà, vậy anh nên lập tức đi về chứ?
Nhưng cô vẫn không đuổi anh đi. Tự hành hạ mình như thế quả thật rất khó chịu.
Thấy ly rượu trong tay anh đã cạn, cô lấy một chai khác đưa cho anh. Cố Thừa Đông đưa tay ra, không phải nhận lấy bình rượu, mà là ra sức cầm tay cô, khiến chai rượu trong tay cô đứng vững lại trên bàn.
Ánh mắt của anh nhìn thẳng mặt cô khiến cô cũng hơi sợ hãi, nhưng vẫn cố gắng đối mặt.
“Lần trước không phải là cô hỏi tôi có muốn không hay sao?” Anh nâng cằm, nửa cười nửa không, vô cùng có mị lực.
Dương Cẩm Ngưng đã từng thích một thần tượng, hiện tại anh ta đã sớm nổi tiếng rồi, lại còn có một nhóm fan lớn nữa. Nhưng trong lòng Dương Cẩm Ngưng, dù anh ta có đóng bao nhiêu bộ phim, diễn bao nhiêu vở kịch thì cũng không thể so sánh được, ít nhất là không bằng vai diễn của anh ta trong “Tân Bến Thượng Hải”. Trên đầu đội mũ, ngón tay kẹp một điếu thuốc, khí chất và mị lực như vậy mới đúng là đàn ông.
Không thể không nói rằng lúc này Cố Thừa Đông có hơi đầu độc cô. Không chỉ là đẹp trai, mà còn có một mị lực rất hấp dẫn.
Cô bỗng nhiên bị kích thích, nếu anh diễn cảnh hút thuốc trước mặt cô thì chắc là cũng sẽ rất lôi cuốn?
“Cái gì?”
Cố Thừa Đông tới gần cô, “Hiện tại tôi muốn.”
Cô ngây ngốc, hơi thở anh mang theo sức mê hoặc mãnh liệt quẩn quanh bên tai cô, đồng thời đi thẳng vào lòng cô. Cô nuốt nuốt nước miếng, bởi vì cô không hiểu nổi tình huống hiện. Cô nhìn chằm chằm anh, phát hiện nút áo tây trang của anh đã cởi ra không biết từ lúc nào, nút áo bên trong cũng đã bung ra, làm lộ khuôn ngực anh.
Mỹ nam cũng là một loại cám dỗ.
Cô không biết có phải là anh uống say rồi hay không, bởi vì mặt anh càng ngày càng tới gần cô, cô dường như có thể cảm nhận được nhiệt độ trên mặt anh. Nháy mắt, trong đầu cô hiện lên hình ảnh Mộ Song Lăng khoác tay anh. Theo bản năng cô đẩy anh một cái khiến động tác của anh khựng lại.
Khi bị đẩy, trên mặt anh không hề có chút khó chịu hay sửng sốt nào, mà là một vẻ mặt “Tôi biết là sẽ như vậy”, thậm chí còn có hơi châm biếm. Hình như anh đã dự liệu trước phản ứng của cô.
Trong giây lát, cô nghĩ đến cái gì. Một giây khi anh rời khỏi người cô, cô dùng hai tay ôm lấy cổ anh, môi áp lên môi anh, cô nhắm hai mắt lại không nhìn vẻ mặt của anh. Tay cô có thể cảm nhận được cơ thể anh đang cứng lại.
Hai tay cô vòng qua cổ anh, thuận thế nằm trên sô pha, còn anh thì áp trên người cô. Nụ hôn này thật khó có thể chia lìa, lại pha lẫn thêm cảm giác chếnh choáng vì men rượi, họ cắn xé đối phương. A