Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Biến Yêu Thành Cưới

Biến Yêu Thành Cưới

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325885

Bình chọn: 10.00/10/588 lượt.

mẹ mình, vẻ mặt mơ hồ.

Cố Thừa Đông vươn tay muốn cầm cái cặp nhỏ cho Dương Nghệ Tuyền, nhưng chợt nghĩ đến cái gì, anh thu tay lại, khiến cho cô bé càng mơ màng. Đôi mắt nhỏ bé nhìn đi nhìn lại hai người lớn một lúc, cuối cùng cô bé mới vươn tay kéo Cố Thừa Đông.

Dương Nghệ Tuyền nhìn chằm chằm Cố Thừa Đông, kỳ thực cô bé rất thích chú này, bởi vì chú sẽ mua đồ ăn cho cô bé. ^__^

Vào trong nhà, Cố Thừa Đông liền quan sát xung quanh. Dương Cẩm Ngưng thấy ánh mắt dò xét của anh thì cảm thấy khó chịu, nhưng không nói gì, chỉ bưng lên cho anh một tách trà.

Nhân lúc Cố Thừa Đông đang quan sát thì Dương Cẩm Ngưng đưa Dương Nghệ Tuyền đến một bên, nghiêm túc bức cung con gái, hỏi hôm nay đã làm những gì. Nếu biết Cố Thừa Đông đưa bé về, cô tuyệt đối sẽ không đi chơi mạt chược, nhất định sẽ làm mẹ hiền, hơn nữa cũng là vợ hiền trong bếp, cô hối hận muốn chết!

Dương Cẩm Ngưng lấy tay chỉ chỉ Cố Thừa Đông, “Con thích chú ấy không?”

“Thích.”

Tim Dương Cẩm Ngưng nhảy lên một cái, chẳng nhẽ thật sự giữa cha con có cảm ứng? Thật sự là cha con sẽ có cảm tình đặc biệt? Dương Cẩm Ngưng cau mày, vậy vì sao mỗi lần Dương Nghệ Tuyền chạy ra ngoài chơi cô cũng không cảm thấy gì, làm hại cô chạy rất nhiều nơi mới tìm được con bé, nghĩ đến mà nóng ruột.

“Vì sao lại thích?”

“Chú mua đồ ăn cho con.”

“…”

Thảo nào bây giờ người ta bảo nuôi con gái phải giàu có, không giàu không nuôi tốt được. Nếu như nuôi con gái được mười mấy hai mươi năm rồi bị một người đàn ông có tiền mang đi thì chẳng phải sẽ lỗ vốn sao?

Dương Cẩm Ngưng lấy tay chỉ lên trán Dương Nghệ Tuyền, con bé không lương tâm này. Nhưng xem ra, hôm nay cô bé vừa mới giúp mình, có lẽ vẫn lên khích lệ con bé một chút.

“Nhanh đi vẽ đi.” Dương Cẩm Ngưng vỗ vỗ vai Dương Nghệ Tuyền, đẩy cô bé vào phòng.

Dương Nghệ Tuyền len lén liếc mắt nhìn Cố Thừa Đông, lại nhìn mẹ mình, “Hai người không phải là muốn thì thâm to nhỏ chứ?”

Dương Cẩm Ngưng dùng tay ra hiệu, Dương Nghệ Tuyền không dám dừng lại, xách cặp sách đi.

Sau khi Dương Nghệ Tuyền đi rồi, Dương Cẩm Ngưng mới lại đi ta. Cô có chút lúng túng khi đối mặt với người đàn ông này, đương nhiên là do chính cô nói ra những lời đó cũng là cô khiến anh đòi ly hôn trước. Dù cho đó cũng không phải là ý cô muốn. Bọn họ cứ giằng co nhau như kẻ thù nhưng lại không biết vì lí do gì, cũng không hiểu đối phương cho nên chỉ có thể đánh bừa. Khi bị thương rồi đương nhiên chỉ biết tới vết thương của mình, mà hoàn toàn không nghĩ tới đối phương cũng đã chảy máu.

Lòng người thật ích kỷ, dù sao vết thương trên người mình, chỉ có bản thân mới cảm nhận được đau đớn thật sự.

Từ lúc nhận giấy chứng nhận ly hôn, giữa bọn họ đã hoàn toàn không còn quan hệ gì. Thậm chí cô tự hỏi liệu anh có cho rằng cô là người vô tình như vậy không, sau khi biết anh trắng tay liền đá cho anh một cú đau. Đây không phải suy nghĩ thật lòng của cô, nhưng những gì cô làm lại khiến người ta nghĩ vậy.

Chúng ta thường nói, mong muốn người yêu của mình có thể mê đắm mình, nhưng lại quên rằng, chúng ta cũng đều là con người, nhìn không thấu nội tâm người khác, chỉ có thể suy đoán mà thôi. Mà phần lớn mọi người cũng sẽ tiêu phí thời gian chỉ vì nghiên cứu tâm tư một người phụ nữ.

Yêu cầu quá cao, đôi khi vừa dằn vặt người khác, vừa đày đọa chính mình.

Bọn họ đã không có quan hệ gì nữa, nhưng cô cố chấp không muốn chấp nhận người khác. Không phải là người đó tốt hay không tốt, ít ưu điểm nhiều khuyết điểm, mà là cô không muốn.

Cô nghĩ chờ đợi người đàn ông này xuất hiện, giống như giấc mộng của cô, có một ngày anh sẽ đứng trước mặt mình, còn cô sẽ nói cho anh cô đã vì anh sinh một đứa con, một đứa con gái rất khả ái, chỉ là rất đáng tiếc, con gái lớn lên không giống anh gì cả.

Toàn bộ những gì trong tưởng tượng đều bị hiện thực đánh vỡ. Vô luận cô tỏ ra tự tin ung dung thế nào thì vẫn không thay đổi được thực tế, cô không biết thái độ của anh là gì, không biết anh đối với cô thế nào. Khi cô còn đang đau đầu nghĩ cách tạo bất ngờ báo cho anh biết anh có một đứa con thì anh đã biết rồi, hơn nữa, lại còn tỏ ra rất dửng dưng.

Con, cũng không thể đem anh lập tức trở về bên cô để họ trở thành một gia đình trọn vẹn, cô không có lợi thế gì cả.

Cô đi đến bên cạnh Cố Thừa Đông, cố gắng bình tĩnh một chút, “Cảm thấy nhà thế nào?”

Chỗ này chủ yếu là khu nhà đông người, náo nhiệt, cô không muốn sống cô đơn một mình, khiến bản thân từ từ trở thành một đúa hoa điêu tàn, sự tịch mịch ấy có sức đả thương người rất lớn.

Phòng ở rất ngăn nắp sạch sẽ, nhìn ra được chủ nhân bình thường luôn quét trước cẩn thận. Đồ đặc để tương đối cao, hắn là ngăn con tùy ý đùa giỡn làm vỡ. Vật trang trí trong phòng tinh xảo, chủ nhân hắn là có lòng tin và hi vọng với cuộc sống.

Ánh mắt anh rơi trên người Dương Cẩm Ngưng, “Cũng tạm.”

Chén trà trên bàn còn tỏa hơi nóng, ánh mắt anh rơi vào cái chén, vẫn chưa uống, chỉ là im lặng ngồi trên sô pha. Sô pha có đặt hai cái gối ôm, và sô pha cũng không phải là nguyên bộ, mà là tự mình trang trí. Trước đây anh cũng không biết cô còn có sở thích này,