Teya Salat
Biến Yêu Thành Cưới

Biến Yêu Thành Cưới

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325632

Bình chọn: 8.5.00/10/563 lượt.

ông cũng không phải không biết hậu quả xung quanh việc này, Cố Thúc Quân đương nhiên biết được nỗi khổ tâm của vợ mình, muốn Cố Thừa Đông quên hết những chuyện này đi. Thế nhưng Cố Thừa Đông lúc đó chẳng qua chỉ là một đứa trẻ, đối với việc này không thể nào tha thứ được, thế nên vẫn luôn âm thầm thù địch với Cố Hoài Đông, cộng thêm việc anh ta vẫn luôn cản trở anh, khiến yếu tố nổi loạn trong lòng Cố Thừa Đông càng được bộc phát đến cực điểm.

May mà, Cố Thừa Đông sau này cuối cùng cũng đã trưởng thành hơn.

Cố Thúc Quân vốn cho rằng, chuyện đó vĩnh viễn sẽ không còn được nhắc đến nữa, lại không thể nào ngờ được, vẫn còn bị người khác lôi ra…

Dương Cẩm Ngưng nghe xong câu chuyện quá khứ này, đã không thể nào đưa ra bất cứ bình luận gì nữa. Có nững người mẹ thật vĩ đại vô cùng, thậm chí những người bình thường không thể nào lí giải được. Cô nghĩ Bạch Vũ thật sự rất yêu Cố Thừa Đông, chỉ là càng yêu cha ruột của Cố Thừa Đông mà thôi, khiến một người con gái cam tâm tình nguyện vì ông ta mà sinh con, chuyện này phải cần đến tình yêu to lớn biết bao mới có thể chống đỡ được đây.

Cô nghĩ, Cố Thừa Đông nhất định lúc nổi loạn nhất trong đời đã gặp được Tô Tây, tính cách của Tô Tây vừa may đã cảm hóa được sự ngỗ ngược của Cố Thừa Đông, thế là đương nhiên bọn họ sẽ ở bên nhau rồi. Cô trong thời khắc này, một chút cũng không hận, chỉ là đứng ở góc độ của người ngoài cuộc nhìn vào để đoán tất cả mà thôi. Cố Thừa Đông lúc đó cũng coi như đã hạnh phúc rồi, có thể gặp được người con gái mình thích, hơn nữa còn nguyện ý thay đổi vì cô ấy nữa.

Suy cho cùng, trong lúc anh nổi loạn, buồn bực nhất, bên cạnh anh cũng không phải là cô. Cô cảm thấy bản thân mình thật biến thái mà, chỉ trong nháy mắt, lại có những suy nghĩ như vậy, thật tốt, lúc anh khốn đốn, vẫn còn có người ở bên cạnh anh, cho dù người đó không phải là cô.

Cô nghĩ Cố Thừa Đông thật sự không hề lừa dối mình, anh nói tuổi thơ của anh không tốt, tất cả đều là sự thật. Mà cô lúc đó lại nghĩ anh đang nói đùa, không hề tin tưởng lời nói của anh, sự thực lại nói với cô rằng, anh chưa hề nói dối cô, trước giờ cũng chưa từng có…..

Cố Thúc Quân không hề hỏi giữa cô và Cố Thừa Đông đã xảy ra chuyện gì, mặc dù cô nghĩ ông nhất định đã biết chuyện gì rồi, việc này khiến cô vô cùng cảm kích ông, ít nhất bản thân cô cũng sẽ không mượn lời đi giải thích.

Rời khỏi nơi này, tâm trạng của cô đã nặng nề đến cực điểm rồi.

Cô nghĩ rằng, người cuối cùng mà Cố Thừa Đông gặp là Tô Tây, việc này có thể giải thích được. Từ đầu tới cuối, trong cuộc đời của Cố Thừa Đông, người đối xử tốt với anh, an ủi anh, ở bên cạnh anh, mãi mãi chỉ có một mình Tô Tây thôi. Tô Tây chính là người không bao giờ rời bỏ anh, là người con gái vĩnh viễn tốt đẹp nhất trong kí ức của anh.

Cô cái gì cũng không phải, cô ấy là người bị hại, cô làm sao có tư cách đi so bì với Tô Tây?

Cô đáng ghét như thế, ghen tị với Tô Tây, thậm chí còn ghét bỏ cô ấy, rõ ràng biết rằng Tô Tây là một người lương thiện như thế, lại vẫn không ngừng oán trách cô ấy. Cô như vậy làm sao có thể sánh với Tô Tây?

Ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy chính mình có bao nhiêu sự độc ác.

Vậy trong lòng Cố Thừa Đông, liệu cô có giống với một kẻ độc ác hay không?

Tên của cô làm sao có thể xứng đáng mà đặt cùng một chỗ với Tô Tây kia chứ, làm sao xứng đây?

Hoặc có thể nói, Cố Thừa Đông sẽ không ghét bỏ cô, cũng sẽ không ghê tởm cô, chỉ là đối xử với cô như một người hoàn toàn xa lạ, sau đó cô sẽ biến thành một người không hề tồn tại trong thế giới đau khổ của anh nữa.

Cô che miệng cố ngăn mình khóc thành tiếng, cho dù vẻ mặt của cô bây giờ đã bán đứng chính cô rồi.

Cô không muốn trở thành người không có liên quan đến những đau khổ trong đời anh, cũng không muốn trở thành người xa lạ trong thế giới của anh.

Cô không thể nào chấp nhận được, có một ngày cô đứng trước mặt anh, mà anh ngay cả một cái liếc mắt cũng không nhìn cô, trực tiếp bước qua.

Cô thật sự không thể nào chấp nhận được, cũng không thể chịu đựng nổi giữa bọn họ bây giờ thật sự đã không còn một chút quan hệ gì…

(Cà Chua: Mình đi khóc đây…. Làm chương này mà cứ thấy cay cay mắt, đau lòng quá!!! @@)



Dương Cẩm Ngưng quay trở lại Cố gia, mặc dù không ai hoan nghênh, cô vẫn nhất quyết quay lại, cô không tin có người dám đuổi cô đi. Cô cũng không biết tại sao mình lại quay về đây, có lẽ chỉ đơn giản là mượn nơi này nhớ lại một chút kỉ niệm, e rằng sau này không còn cơ hội nào nữa. Ít nhất cô đã từng ở đây, từng tán gẫu với ông nội, từng đấu khẩu với Cố Thừa Đông, từng vui vẻ kể chuyện trong nhà, cũng từng ngốc nghếch hứa đầu bạc răng long.

Cô đi rất chậm, bỏ qua tất cả những ánh mắt khinh thường nhìn mình.

Cô muốn nhìn kĩ nơi đây, để tất cả in đậm trong trí nhớ, mãi mãi không thể xóa nhòa.

Không biết Cố Kế Đông đi theo cô từ khi nào, được một đoạn đường mới lên tiếng, “Sắc mặt chị ba nhìn không được tốt lắm.”

Dương Cẩm Ngưng nhìn Cố Kế Đông, lúc này cô mới nhận thấy, thật sự anh ta và Cố Thừa Đông không giống nhau, không hề giống anh em con chú con bác. Cứ ngh