
hừa Đông, chỉ có thể đi tìm Cố Thúc Quân mà thôi. Cô trước đây không đi tìm ông ấy là vì nghĩ đến việc Cố Thúc Quân đã biết chuyện Cố Thừa Đông không phải là con ruột của ông, nhất định có suy nghĩ khác đi. Có lẽ Cố Thúc Quân cũng giống như bọn họ, hiện tại đối với Cố Thừa Đông cũng đã có bài xích, đứa con mình nuôi dưỡng bao nhiêu năm qua vậy mà lại không phải là con ruột do mình sinh ra. Cô tin rằng, ngay cả người bình thường cũng không thể nào chấp nhận nổi sự thật như vậy.
Nhưng cô bây giờ đã không còn cách nào nữa, chỉ có thể đi tìm Cố Thúc Quân mà thôi.
Cô nghĩ rằng, ít nhất Cố Thừa Đông cũng sẽ liên lạc với Cố Thúc Quân, cho dù Cố Thúc Quân đã biết anh không phải là con ruột của ông ấy, ông cũng sẽ không lập tức coi anh như người xa lạ. Cô biết Cố Thừa Đông không phải là người như thế, khẳng định nói không rõ được nguyên nhân thôi.
Cô cũng không biết chính xác chỗ ở hiện tại của Cố Thúc Quân, chịu tang bảy ngày của ông nội vẫn còn chưa kết thúc, theo lí mà nói, Cố Thúc Quân nên ở Cố gia mới đúng.
Cô gọi điện thoại cho Cố Y Hạm trước, lại được thông báo là sau khi ông nội qua đời, Cố Thúc Quân cũng lập tức trở về nhà rồi. Bởi vì chuyện của Cố Thừa Đông, cho nên trong nhà vô cùng náo loạn, ông cho rằng bọn họ đã làm thái quá lên, thậm chí còn có dấu hiệu cho thấy huynh đệ tương tàn, Cố Thúc Quân cũng tức giận bỏ đi.
Dương Cẩm Ngưng nghe được tin này, dần dần tĩnh tâm lại, ít nhất Cố Thừa Đông sẽ không cảm thấy quá buồn, ít nhất bố anh vẫn còn nhìn nhận sự tồn tại của anh.
Vậy nên cô lập tức chạy đến nhà Cố Thúc Quân,lúc cô đến nơi, nơi này so với trước đây cũng không có bất cứ khác biệt nào, Phương Không vẫn rất nhiệt tình đón tiếp cô. Cô lại cảm thấy vô cùng áy náy, khẳng định bọn họ vẫn chưa biết chuyện cô và Cố Thừa Đông đã ly hôn. Mà lúc này đây, cô cũng không thể nào chủ động đi nói cho họ biết. giống như chỉ cần cô mở miệng thì thật sự chứng minh giữa cô và Cố Thừa Đông sẽ không còn bất cứ quan hệ gì nữa.
“Bố có nhà không ạ?”
Phương Không chỉ chỉ ra bên ngoài, Dương Cẩm Ngưng hiểu được ý tứ của bà.
Cô nhìn Cố Thúc Quân đang ngồi bên bờ hồ, dường như ông đã trải qua những thăng trầm của cuộc đời, cô không còn nhìn thấy vẻ nho nhã trước kia của ông nữa. Cố Thúc Quân ngoái đầu, sau khi nhìn thấy cô, liền vẫy tay gọi đến.
Cố Thúc Quân liếc mắt nhìn cô, cô cảm thấy trong đó có ẩn ý sâu xa gì đó, cũng không biết liệu có phải là mình cảm nhận sai hay không nữa, dường như ông chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấu được cô vậy.
Cô bước đến, ngồi xuống bên cạnh ông.
“Bố cũng không biết Thừa Đông đang ở đâu.”
Còn không đợi cô mở miệng hỏi, ông đã đưa ra đáp án cho cô, cô lại cảm thấy thất vọng.
“Anh ấy không ghé qua đây sao ạ?”
“Có ghé qua.” Cố Thúc Quân nhìn cô, “Đến để xác định chuyện kia có phải là thật hay không.”
Trong mắt Dương Cẩm Ngưng ánh lên sự ngạc nhiên, vốn sự thật là, Cố Thúc Quân đã sớm biết Cố Thừa Đông không phải là con ruột của mình, lại cam tâm tình nguyện nhận đứa con của người đàn ông khác mà vợ mình đang mang.
Cô biết rằng, Cố Thừa Đông hẳn là đã biết rõ chân tướng mọi việc rồi, có lẽ cũng đã nhận định rồi, chỉ là đến để khẳng định thêm mà thôi.
“Mẹ của Thừa Đông, là một người phụ nữ tốt, cũng là một người mẹ tốt…”
Nhưng nhất định không phải là một người vợ tốt.
Cố Thúc Đông đương nhiên biết được đứa con vợ mình đang mang không phải là con mình, lúc mới kết hôn bà đã mang thai rồi, đương nhiên cũng khiến ông khó chấp nhận. Nhưng ông yêu bà ấy, cuối cùng ông thỏa hiệp với chính tình cảm của mình. Huống hồ, bà ấy còn khóc lóc cầu xin ông, hy vọng ông giúp đỡ bà. Người nhà ép hôn, nếu như bà không thể nhanh chóng gả đi, đứa bé trong bụng nhất định không thể tiếp tục giấu giếm được nữa, bà nhất định phải giữ lại đứa bé này.
Mà Cố Thúc Quân cũng xem đứa trẻ này như con ruột chính mình sinh ra, trong lòng cũng thầm hy vọng, hy vọng bọn họ có thể giống như một nhà ba người hạnh phúc mãi mãi.
Nhưng không biết vì sao, chuyện này lại bị đồn đại ra ngoài. Trong gia tộc lớn như vậy, việc này đặc biệt gây được sự chú ý, loại bỏ đi một người, tài sản đương nhiên cũng sẽ tăng thêm được một phần. Lúc đó Cố Thúc Quân biết rằng anh trai mình đã bắt đầu hoài nghi chuyện này, hơn nữa còn âm thầm đi điều tra. Ông không biết làm sao, hy vọng có thể mượn cớ mình không bước chân vào thương trường mà đánh tan đi sự chú ý của bọn họ đối với chuyện này. Thế nhưng bọn họ vẫn không hề từ bỏ, nhất định phải tìm cho được chân tướng sự việc, thậm chí còn kéo đến đối đầu vợ ông.
Bạch Vũ tự mình lăn từ trên cầu thang xuống, bà dùng cái chết của mình để ngăn cản bọn họ tiếp tục điều tra thân thế của con mình, bà hy vọng con trai mình có thể đường đường chính chính mà sống ở Cố gia, không bị người khác soi mói châm biếm.
Cố Hoài Đông sau khi đẩy Bạch Vũ xuống cầu thang, Bạch Vũ chết tại chỗ, bọn họ cũng không dám nhắc đến việc này nữa, lại lo sợ bọn họ sẽ tính sổ với mình, đó là một mạng người, nếu tính toán ra, việc này đối với Cố Hoài Đông mà nói cũng không hề có lợi gì.
Nhưng Cố Thừa Đ