
anh thảo luận với mẹ, bảo mẹ đưa anh về “xưởng ban đầu” để sản xuất ra lại lần nữa không?”
Anh có thể vui vẻ nói chuyện như vậy, khiến cô không biết phải trả lời như thế nào.
Chỉ là việc này xác thực có liên quan đến gen di truyền, có lẽ cũng có can hệ lớn tới hoàn cảnh sống, đâu có ai ngay từ lúc sinh ra đều tốt hay xấu được ngay đâu?
Sống trong một môi trường thuần khiết, muốn không thuần khiết cũng khó, sống trong môi trường phức tạp, nhìn thấy hàng trăm bộ mặt của nhân gian, tự nhiên cũng sẽ suy nghĩ cách nào có thể khiến bản thân trở nên tốt hơn, từ từ hướng tới cái lợi, tránh đi cái hại, thế là ngày càng trở nên ích kỉ hơn.
“Một người hoàn hảo như anh đừng có nói đến chuyện khiến em xấu hổ như vậy nữa.”
Cô không muốn tiếp tục đi sâu vào thảo luận vấn đề này nữa, nó sẽ khiến cô cảm thấy bản thân mình càng ích kỉ, cho dù những việc đó đứng từ góc độ của cô đều là có nguyên nhân, nhưng một khi nghĩ đến, cô vẫn cảm thấy mình nhẫn tâm vô cùng, mặc dù chuyện đó đã sớm trở thành quá khứ rồi.
Dương Nhất Sâm trước sau như một, vẫn luôn tôn trọng ý của cô, chỉ là chủ đề tiếp theo lại càng khiến cô không thoải mái.
“Em vẫn luôn đợi ở bệnh viện?”
Dương Cẩm Ngưng vẫn còn chưa nghĩ ra kịp đáp án, Dương Nhất Sâm lại tiếp tục: “Vẫn nên trở về nhà đi, cứ ở đây mãi… cũng không hay lắm.”
“Anh ta sẽ không bận tâm đâu.”
Dương Nhất Sâm dường như cười nhẹ, “Lúc em nhìn thấy Cố Thừa Đông ở bên cạnh một người phụ nữ khác, cho dù bọn họ không có bất cứ hành động gì mờ ám, em sẽ có cảm giác gì?”
Cô hình như không hiểu lắm ý tứ trong lời nói của anh.
Dương Nhất Sâm lại rất rõ ràng, “Tâm trạng lúc đó của em cũng chính là tâm trạng của cậu ấy khi nhìn thấy em ở cùng với người đàn ông khác.”
Cho dù cảm thấy bản thân mình vô tội, không hề làm chuyện gì có lỗi, nhưng dưới con mắt của người khác, lại là một việc hoàn toàn khác, con người đều có tính tương đối, nhưng lại luôn thích đề ra chủ nghĩa Mác đối với người khác, còn đối với bản thân thì lại đề cao chủ nghĩa tự do.
Cô mấp máy môi, muốn nói lại nói không ra lời.
Nhưng cô vẫn không muốn đi, đặc biệt là lúc Dương Lập Hải và Tả Tần Phương đã trở về nghỉ ngơi. Dương Nhất Sâm cũng không có miễn cưỡng cô, tiếp tục cùng cô nói chuyện. Anh chỉ nghe, không hay phản bác, khiến cô càng được đà lấn tới.
Vợ chồng Dương Lập Hải cuối cùng cũng nhanh chóng trở lại bệnh viện.
Dương Lập Hải đứng bên ngoài phòng bệnh, còn Tả Tần Phương mang vào một bát canh bảo Dương Nhất Sâm uống. Dương Cẩm Ngưng thấy vậy cũng im lặng bước ra ngoài, cô có thể hiểu được suy nghĩ của bậc làm cha mẹ trong giờ phút này, lúc nào cũng quan tâm yêu thương con cái, nếu người nằm trên chiếc giường đó là cô, bọn họ nhất định cũng sẽ đối với cô như vậy.
Dương Cẩm Ngưng bước về phía Dương Lập Hải.
Trong ấn tượng của cô, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy ông hút thuốc.
Cô cũng đã nghe nói qua chuyện của họ, Dương Lập Hải trước đây thực ra cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, thật sự rất bình thường, diện mạo cũng không có gì nổi bật, cao cũng chưa tới một mét sáu, nhưng ông đã dựa vào chính sự phấn đấu của bản thân, hơn nữa còn cưới được một người vợ cao hơn mình rất nhiều là Tả Tần Phương. Sau khi kết hôn, hai người còn chưa hưởng được hạnh phúc trọn vẹn một lần vì Dương Lập Hải bệnh nặng, Tả Tần Phương đã bắt ông cai thuốc, ông thật sự cũng đã cai được rồi.
Mãi cho đến bây giờ, Dương Cẩm Ngưng vẫn cảm thấy bọn họ thật sự rất hạnh phúc. Bất luận là nghèo khó hay giàu sang, đều có thể mãi hạnh phúc như vậy. Lúc nghèo khó, nếu muốn giữ lại được người đàn ông hay người phụ nữ ở bên cạnh mình thì nhất định cần phải có bản lĩnh. Lúc giàu sang cũng vậy, vẫn cần phải có bản lĩnh.
“Bố!” Cô đứng bên cạnh Dương Lập Hải.
Cô rất ít khi thấy ông có bộ dạng cau mày như vậy, có lẽ trong lòng ông đang có rất nhiều chuyện phiền não.
Dương Lập Hải vứt đầu thuốc vào thùng rác, ngồi xuống ghế, ông vỗ vỗ vào chiếc ghế bên cạnh, có ý bảo cô ngồi xuống.
Cô rất ít khi thấy ông có bộ dạng cau mày như vậy, có lẽ trong lòng ông đang có rất nhiều chuyện phiền não.
“Chúng ta dường như đã rất lâu rồi không tâm sự với nhau.” Dương Lập Hải cảm thán, “Gần đây con và Thừa Đông thế nào rồi?”, sau khi liếc nhìn cô, ông lại nói thêm vài chữ nữa, “Nói thật cho bố biết.”
Dương Cẩm Ngưng cúi thấp đầu, cô không muốn nói dối, nhưng nói ra sự thật lại khiến cho họ không vui.
“Có một chút mâu thuẫn nhỏ ạ!” Vẫn là nói rõ sự thật thì hơn.
Dương Lập Hải chỉ gật đầu, không hỏi thêm cụ thể đã xảy ra chuyện gì. Dương Cẩm Ngưng hiểu rõ, ý ông là muốn chính cô tự nói những điều đó, thế nên lòng cô lại trở nên nặng nề vô cùng.
“Cẩm Ngưng, con hiện tại có thật sự hạnh phúc không?”
Dương Lập Hải vốn cho rằng cả cuộc đời mình có lẽ sẽ không bao giờ đưa ra câu hỏi này, năm đó chuyện của cô và Dương Nhất Sâm, bọn họ cũng không phải là hoàn toàn không biết, trong lòng quả thật có chút không muốn, cũng không hy vọng con trai mình và cô có liên quan đến nhau. Đây cũng không phải là bọn họ có thành kiến gì với cô, mà là tính cách của cô thực sự không