
ì cô có thể làm ra những chuyện điên cuồng gì nữa, chỉ mình cô mới biết. Một khi cô đã bị thương, cô cũng muốn người khác chịu tổn hại gấp bội, như thế mới thỏa nỗi tức giận của cô.
Cô quay về tới bệnh viện, màn hình tivi bên ngoài hành lang vừa vặn đang chiếu một bản tin. Một người phụ nữ chặn đường một người phụ nữ khác trên phố, lột sạch quần áo cô ta, thậm chí còn làm trò trước mặt đứa trẻ. Người đi đường vây lại xem, đứa trẻ gào khóc xin giúp đỡ nhưng không ai đi tới giúp. Tin tức được phát lên, liền có người nói, “tiểu tam” kia thật đáng thương, người vợ kia nếu có đánh ghen cũng không nên làm trước mặt trẻ con như thế.
Dương Cẩm Ngưng hừ nhẹ một tiếng. Những người này ai cũng chỉ biết đứng mà nói chuyện không đâu, giờ phút này mà người vợ kia còn có thể lý trí suy nghĩ cho đứa trẻ thì chỉ sợ rằng bị tâm thần. Nếu bản thân đã làm ra cái chuyện đáng xấu hổ như vậy thì tự mình phải gánh chịu hậu quả thôi. Hơn nữa, điều hèn hạ nhất chính là dùng đứa con để tranh thủ sự đồng cảm xót thương của người khác, sao không nghĩ tới hành vì đáng xẩu hổ của mình đã làm tổn thương một gia đình khác như thế nào đi?
Dương Cẩm Ngưng cảm thấy người vợ kia thật đáng khen ngợi, nếu như bà vợ nào cũng hung dữ như vậy thì có lẽ sẽ chẳng có nhiều đàn ông lăng nhăng bên ngoài như thế.
Đối với chuyện đánh ghen của người vợ kia, chỉ cần không trái pháp luật thì cô sẽ luôn ủng hộ.
Đứng xem bản tin một lúc, cô mới đi vào thang máy. Từ sau khi Dương Nhất Sâm tỉnh lại, cô mới yên tâm một chút.
Trên thế gian này, điều khiến cho con người ta tuyệt vọng là gì? Không có người đàn ông nào tốt? Hay là, có đàn ông tốt nhưng anh ta lại không thuộc về mình?
Dương Cẩm Ngưng một mực đợi ở bệnh viện, mãi cho đến khi Dương Nhất Sâm hoàn toàn tỉnh lại, làm xong một loạt kiểm tra xác định anh hoàn toàn không có gì bất ổn, cô cuối cùng cũng có thể bình tĩnh trở lại.
Chỉ là chân của Dương Nhất Sâm bị thương rất nghiêm trọng, hiện tại vẫn không thể cử động được, chỉ có thể thực hiện việc phục hồi chức năng sau này. Nhưng hy vọng vẫn hơn là không có hy vọng, về điểm này Dương Cẩm Ngưng và Dương Lập Hải đều giữ vững thái độ lạc quan.
Lúc Dương Nhất Sâm tỉnh lại, bọn họ cũng không giấu giếm bệnh tình của anh. Anh lắng nghe một cách cẩn thận, vẻ mặt hết sức chăm chú. Nhìn thấy thần sắc của Dương Lập Hải và Tả Tần Phương đều vô cùng mệt mỏi, Dương Nhất Sâm còn khuyên hai người về nhà nghỉ ngơi, đương nhiên chỉ nhận được sự cự tuyệt của cả hai, nhưng Dương Nhất Sâm cũng vô cùng kiên quyết, anh làm sao có thể tiếp tục nhìn cha mẹ già mệt mỏi, hốc hác như vậy. Dương Cẩm Ngưng cũng bảo bọ họ trở về nhà nghỉ ngơi, khỏe rồi mới để họ đến bệnh viện.
Dương Cẩm Ngưng ngồi xuống chiếc ghế đặt cạnh bên giường, nhìn chăm chú vào gương mặt Dương Nhất Sâm, sự áy náy trong lòng lại càng tăng lên, đặc biệt là sau khi anh tỉnh lại liền quan sát cô, câu đầu tiên của anh lại là: “Em không sao là tốt rồi.”
Nếu là trước đây cô nhất định sẽ cảm động, nhưng ở tại thời điểm này cô chỉ cảm thấy đau lòng.
Bây giờ, cô dường như đã có thể hiểu được tâm trạng của người con gái trước khi lấy người khác nói câu: “không thể quay lại được nữa rồi, cho dù anh có tốt với em bao nhiêu đi chăng nữa”. Thời gian đã trôi qua lâu lắm rồi, chúng ta cũng không còn là những chàng trai cô gái mới lớn như lúc đầu, cũng sẽ không thể nào quay trở lại được nữa, cho dù thỉnh thoảng vẫn làm những chuyện bốc đồng, nhưng mãi mãi không thể giống như ngày xưa. Bọn họ cũng không còn là duy nhất của nhau, hoặc có thể nói, cô đã không còn kiên định nữa rồi, nếu tình cảm giữa bọn họ đã đến lúc chấm dứt thì sẽ do chính tay cô quyết định, cũng là cô thay lòng đổi dạ trước. Là do bản thân cô không đủ kiên định, tự tay rũ bỏ đi đoạn tình yêu đẹp đẽ này.
Dương Nhất Sâm nhìn cô, ánh mắt của anh không hề có chút phức tạp nào, cũng đúng, anh từ trước đến giờ luôn đơn giản như vậy, không hề che giấu bất cứ mưu mô nào, cũng sẽ không mưu hại người khác, chỉ dùng cách thức riêng của mình đối xử tốt với một người.
“Không cần cảm thấy áy náy đâu.” Anh làm như vậy cũng không muốn cô chịu trách nhiệm, chỉ là tại thời khắc đó, bản thân anh lựa chọn làm như vậy mà thôi, giây phút đó, không suy nghĩ được gì nhiều, chỉ phản ứng theo bản năng.
Anh chăm sóc cô nhiều năm như vậy, không để ý đến đã chăm sóc bao lần rồi. Anh vĩnh viễn đều sẽ bình tĩnh như thế, cho dù biết chân của mình…
“Anh đâu phải không biết em là đứa không tim không phổi chứ.” Cô cố gắng nở nụ cười, nhưng lại càng để lộ ra vẻ đau khổ. Việc khó chịu nhất, sợ rằng chính là như vậy, có một người đối tốt với mình như thế, mà bản thân lại không thể nào đáp lại.
Khóe miệng Dương Nhất Sâm khẽ giật giật: “Vậy em cứ tiếp tục như vậy đi.”
Người không tim không phổi luôn lấy bản thân mình làm trung tâm, không cần phải quan tâm đến sự được mất của người khác, người như vậy càng dễ dàng có được sự vui vẻ.
“Chắc chắn rồi. Hay là, anh cũng học hỏi em chút ít đi.”
“Chuyện này có lẽ là có liên quan đến gen di truyền.” Anh dường như suy nghĩ vài giây, “Có cần